Tự truyện của Hình Toàn .......Tôi vẫn xuôi ngược SG- RG nhưng lúc sau này nhờ có dịp làm chứng minh nhân dân lại có chụp hình tôi cũng nhân cơ hội đó điền đơn làm CM, nên có được tấm giấy bỏ túi, còn tên công an trên phường nhắn ba tôi nói tôi chịu chút tiền thì y cho tôi nhập hộ khẩu nhưng tôi không chịu tôi nói với ba: Nhập hộ khẩu làm gì vài bữa tôi vượt biên nữa lại phải gạt ra Ba tôi bảo: -- Tại sao mày cứng đầu quá dzậy, lúc trước mày xin người ta không cho, giờ người ta cho mày lại không chịu, tại sao mày cứ muốn vb đàn bà con gái ai bắt nghĩa vụ mày chớ. Ba nói mặc ba tôi có ở RG thường đâu, tôi chỉ xin giấy tạm trú mà thôi khi thì bên nhà khi thì bên cô tư tôi... nghe có tức cười không chớ là con trong nhà mà xin tạm trú như khách vãng lai, tôi như một người khách trọ trên chính quê hương mình, sao tôi không tìm một bến đổ bình yên...? nào ai biết tôi nghĩ gì !?
Nhạc Thầy Vĩnh Trương Phổ thơ Kim Ba Mời quý Thầy Cô và các bạn xem sáng tác mới của Thầy Vĩnh Trương "Tấm Ảnh Ngày Nào", phổ thơ Kim Ba và thưởng thức tiếng hát chính của tác giả
.....Kim Liên đi rồi tôi bồn chồn lo lắng không biết bạn ấy ra sao? Đến nơi an toàn hay lênh đênh trên biển cả, đến cả tháng sau chú ghé nhà cho hay Liên đến nơi bình an đang ở trại tỵ nạn Songkhla tôi mừng cho bạn và buồn cho mình, không biết bao giờ tôi mới thực hiện được ước mơ mà muốn xây nên giấc mộng việc đầu tiên tôi phải có tiền có vàng, mặc dù chú hứa nhưng biết khi nào? trong khi tôi không có giấy tờ hộ khẩu. ....Tôi người con gái tự cao tự trọng nên cố vươn lên bằng chính đôi tay của mình tôi không muốn lợi dụng lòng thương hại của ai và không đem tình cảm của mình ra đánh đổi (sao tôi không ỏng ẹo một chút đải bôi một chút nhờ vả một chút thì có lẽ giúp thêm vài đứa bạn nghèo có cơ hội thoát thân)
*** Hình ảnh Thầy Cô Nông Thành Lợi làm từ thiện phát quà, gạo cho cư dân nghèo tại phường Vĩnh Hiệp ngày 21 tháng 5, 2018 *** Dưới sự bảo trợ của cựu HS-THKT Nguyễn Huy Thông và anh Tuyến, anh Lợi (ở Sai Gòn). Nhóm cựu HS-THKT làm từ thiện tại: 1)- Trung Tâm Bảo Trợ Xã Hội Mong Thọ ngày 21 tháng 5, 2018 2)- Bệnh Viện Đa Khoa Kiên Giang ngày 21 tháng 5, 2018 3)- Phát quà, gạo cho cư dân nghèo vùng sâu Giồng Riêng ngày 24 tháng 5, 2018
Tự truyện của Hình Toàn ......Ở xóm tôi có anh 7 lúc trước gia đình khá giả có xe hàng chạy đường Rạch Giá - Sài Gòn, một vợ bốn con sau giải phóng xe bị lấy nên anh tình nguyện làm tài xế ăn lương cho chính chiếc xe của mình bên ngành giao thông vận tải và anh họ của tôi cũng tài xế xe hàng (anh ba của Nghiềl) nên sau này tôi và Liên đi buôn bằng xe hàng đỡ phải xếp hàng mua vé và vì xe hàng chở đồ cho nhà nước nên cũng ít bị khám xét vả lại cả một chiếc xe chất đầy hàng hoá rất dễ giấu những gói thuốc tây, tụi tui vốn ít đâu có mua nhiều nên cũng tiện cất giấu Thời buổi ấy (75-85) cái gì cũng lậu gói thuốc ký đường vài ba cân gạo cũng là buôn bán lậu đời sống quá khó khăn nên dân tình chỉ còn một cách là tuôn ra biển. Rồi năm 79 chiến tranh Việt-Trung xảy ra nên lại có phong trào đi bán chính thức, nghĩa là họ cho người tàu đăng ký vượt biển một cách chính thức không cần phải trốn tránh chỉ cần nộp vàng cho họ là thuyền bè bãi đáp họ lo tất cả, có cả công an hộ tống xuống tàu.
Nhạc Vĩnh Trương Phổ thơ Lý Thừa Nghiệp Mời quý Thầy Cô và các bạn xem sáng tác mới của Thầy Vĩnh Trương "Tụng Một Thời Kinh", phổ thơ Lý Thừa Nghiệp và thưởng thức tiếng hát chính của tác giả
....Hồi nào tới giờ tôi chưa từng đi Sài gòn ngoại trừ lần đi tu nghiệp Nha Trang ghé ngang để đổi chuyến xe nên lần đầu chế hai dắt tôi đi (tôi mượn chứng minh của Diệu lúc đó chứng minh không có hình) 5 giờ sáng phải ra bến xe Lạc Hồng ở Cổng Tam Quan xếp hàng mua vé hên thì mua được nếu hết thì hôm sau lại xếp hàng. Lên tới sg thì cũng chiều từ xa cảng miền tây đi xe lam vô thành phố rồi đi xích lô máy về chung cư Nguyễn thiện thuật chị em chúng tôi có quen với gia đình chú thiếm hai (cũng người rạch giá cách nhà tôi một căn sau vì làm ăn thất bại nên bán nhà dọn lên Sài Gòn trước 75, nhờ trước 75 nên thỉnh thoảng chú thiếm có về quê cúng thanh minh nên cho địa chỉ chế hai mới biết)
Từ chợ Giồng Riềng có hai đường để vào xã Hòa Thuận. Đường sông bằng đò máy mất khoảng một giờ, nhưng phải tốn tiền đò. Bằng đường bộ, thì phải mất hơn hai giờ đồng hồ. Để tiết kiệm và cũng không hối hả gì, tôi quyết định hỏi thăm để đi đường bộ. Xã Hòa Thuận có 6 ấp, ấp Một đến ấp Sáu. Tham dự công tác “bổ túc văn hóa” của huyện Giồng Riềng, lớp 11D do tôi làm chủ nhiệm có 24 em: 5 nam và 19 nữ. Việc phân phối chỗ ăn ở, điểm dạy của các em do ban giáo dục xã phụ trách. Thời gian công tác là một tháng. Nhiệm vụ chính của các em là dạy bổ túc văn hóa cho hộ gia đình trong xã học dang dở và “biết đọc biết viết” cho người dân chưa bao giờ đến lớp, đến trường. Các em sẽ được phân về “cùng ăn, cùng ở, cùng làm” với mỗi hộ gia đình trong ấp, để tùy theo điều kiện sinh hoạt, dạy cho từng người. Đây là lần đầu tôi xuống “tận nơi” thăm và nhận “báo cáo” về công tác dạy của các em sau hơn một tuần. Tôi không quan tâm lắm đến chuyện “dạy”, mà vấn đề ổn định chỗ ăn ở của các em. Vừa rồi gặp nhau ở phòng giáo dục huyện, tôi cũng được nghe nhiều vấn đề khó khăn và phức tạp của các cô, thầy ở các xã khác.
......Tôi.. ở kinh làng thứ 7... hơn sáu tháng thì được thả ra, đợt này thả nhiều tôi được về nhầm lúc Rạch Giá bị lụt lớn, đường từ cầu quay về rg có nhiều đoạn phải đi bằng xuồng, lần đầu tiên mới thấy nước dâng cao đến thế.... Khi được về tôi mừng hết lớn, vì tưởng mọi việc trở lại bình thường chỉ mất việc làm mà thôi.... rồi từ từ mình sẽ tìm cách khác để làm kế sinh nhai.. ........Nhưng sự đời không đơn giản như mình nghĩ... Về nhà vui mừng với gia đình và bạn bè được một hai ngày, tôi lên trình diện khóm phường để xin lại “chứng minh nhân dân và xin nhập hộ khẩu“ (Vì khi tôi bị bắt thì chứng minh đã bị tịch thu và hộ khẩu đã bị cắt (gạch tên) ......nhưng họ không cho... bắt tôi phải đi kinh tế mới. Thế là tôi trở thành người vô gia cư, không giấy tờ không hộ khẩu.... Họ kỳ hạn cho tôi trong vòng mười ngày phải đi khỏi tỉnh...
Tối qua tôi gọi điện thoại cho mẹ. Từ đường dây viễn liên nửa vòng trái đất, giọng bà đã khỏe và nhiều sinh lực hơn. Mẹ khoe vừa ăn xong chén bánh canh gà với quẩy, mà cô em gái tôi mua đầu xóm. Hai vợ chồng Hòa-Huyền đem mẹ về ở chung trong căn nhà đường Trần Bình Trọng, quận 5, Sài-gòn. Chứng máu cao, đau thấp khớp của bà cũng thuyên giảm nhiều, theo lời Hòa, em rễ tôi hiện làm việc cho bệnh viện Từ Dũ. Tôi hỏi mẹ cần gì, sẽ gởi về cho bà. “Ở đây mẹ không thiếu gì hết”, rồi bà kể sơ những sinh họat thường ngày, bắt đầu từ 5 giờ sáng. Mẹ cũng cho hay đến nay đã quen dần với tiếng ồn ào của của thành phố. Năm nay 89 tuổi, như ngọn đèn trước gió, mỗi ngày đối với bà là một “ban thưởng” của Phật Trời, bà thường nói như vậỳ. Nhớ lại lúc bà mới qua Mỹ, ở tuổi ngoài tám mươi, mẹ vẫn nằn nặc đòi chúng tôi phải dạy tiếng Anh cho bà! K. Hoa tình nguyện dạỳ, bất cứ giờ nào, ngày nào mà bà thấy khỏe và muốn học. “Mắt yếu tay run”, nhưng bà rất ham học, ham sự hiểu biết. Bắt đầu từ nhà bếp, chén đủa dĩa tô đến nồi chảo... đều phải sử dụng tiếng Anh với bà. Không giống người khác, mẹ tôi muốn làm gì K. Hoa cũng không cản, kể cả việc dẹp dọn nhà cửa, trồng cây làm vườn. Bà xã nói, “để mẹ bận rộn, không buồn”. Nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu, bà lại nhớ nhà, nhớ Việt Nam. K. Hoa tìm mọi cách giữ bà, liền gọi cầu cứu các em ở California và Florida. Mong rằng khí hậu và đời sống của cộng đồng người Việt ở những nơi đó giúp bà khuây khỏa nỗi nhớ nhà. Cũng được vài tháng, rồi bà cũng nhắc chuyện về Việt Nam.
Nhạc Thầy Vĩnh Trương Phổ thơ Cố Quận Mời quý Thầy Cô và các bạn xem sáng tác mới của Thầy Vĩnh Trương "Bài Thơ Đó", phổ thơ Cố Quận và thưởng thức tiếng hát chính của tác giả