Thứ Năm, 17 tháng 12, 2015

Chuyến Bay Nhớ Đời - Phần Cuối

Truyện ngắn vui của Thanh Hà - Switzerland

1/-
 Sau khi mọi trục trặc qua rồi tôi cố bình tâm, thầm tạ ơn Phật Trời phù hộ.
Tôi thuộc type người lạc quan, luôn tin vào câu: Ở hiền gặp lành, Tiền hung hậu kiết.
Tất nhiên trong lúc bị nạn, tôi chỉ chực khóc oà, mặt mày xanh dờn xanh ngắt, tìm không ra chữ để nói ấy. Nhưng khi mọi sự kết thúc thì tôi nhìn
 lại nó dưới góc cạnh trào phúng để... xả sú báp! (chữ này có phải dịch trại ra từ chữ soupape, tức xả van?)

Vậy mới sống nổi chứ cứ ôm đồm gom hết những khó chịu phiền toái vào người thì chắc điên mất.

Ngồi bên cạnh tôi là một ông người Anh. Khi bay gần tới địa phận Vietnam, là ban ngày thì tôi thấy ông lấy vé máy bay ra xem (lúc đó vé vẫn còn theo mẫu cũ chứ chưa đổi mới như hiện nay), tôi vì không biết làm gì,nên nhìn ra ngoài ngắm mây trắng cuồn cuộn từng tảng khổng lồxung quanh và bên dưới. Tưởng tượng mình là tiên nga mặc áo dài lụa tha thướt dải thắt lưng uốn éo đang cưỡi mây, trôi vùn vụt. Thế mà tôi vẫn đứng vững còn múa vũ khúc nghê thường nữa.

Ủa, mà tuốt trên lưng chừng trời cao 10 ngàn mét chỉ là chân không làm sao thở? Đã vậy mà còn vũ múa được nữa hả?

Vậy chứ xem phim hay tiểu thuyết truyện đời xưa đó. Hổng có không khí để thở mà Ngọc Hoàng Thượng Đế, Tây Vương Thánh Mẫu, tướng tá, tiên nga...v..v.. vẫn cỡi mây đi vù vù đó thì sao. Đã gọi là Tiên Thánh rồi thì cái gì mà làm không được. Chỉ có người phàm mắt thịt mới ham bươi móc đòi cái gì cũng đúng logique nào là trọng lực, nào là không khí, nào là sao toàn dân châu Á cưỡi mây mà chưa bao giờ nghe có chuyện dân châu Âu, châu Phi, châu Mỹ... cưỡi mây hết vậy? Có gì lạ đâu, để tôi trả lời cho. Là: -- Chẳng qua mấy cái chuyện hoang đường này là do dân châu Á là tác giả chớ còn ai.
Thay vì dùng trí thông minh để sáng tạo nhiều công trình có ích phục vụ cho con người như dân Âu, thì dân Á dùng bộ não mà mơ tưởng chuyện...trên trời, cung Hằng thôi.
Thực tế chứng minh là đa số mấy ông mắt xanh da trắng nhận giải Nobel cho các phát minh vĩ đại của mình chớ dân da vàng thì đếm đâu có trọn 2 bàn tay đâu.

Chắc cũng từ mấy cái chuyện “đằng vân giá vũ“ này mà đẻ ra câu:
--Thôi đừng có ngồi đó mà nghĩ chuyện trên trời đi, chớ gì?

Nhắc lại lúc ông người Anh mở vé máy bay của ổng ra xem, tôi ngồi tưởng tượng mình là tiên nga múa lượn khúc nghê thường. Ôi, người ta múa sao thân hình dịu dàng uyển chuyển, còn tôi múa như thể con khỉ vờn chụp bươm bướm thế?! 
Dù là trong trí tưởng tượng, tôi cũng không thể hình dung ra nổi hình ảnh tôi yểu điệu duyên dáng cầm quạt che nửa gương mặt, đầu nghiêng nghiêng, mắt lúng liếng, tay chân nhịp nhàng được.
Nín không nổi, tôi bật cười khúc khích cho hình ảnh vừa gợi lên.

Ông Ăng Lê ngạc nhiên ngó qua tôi, chắc tưởng tôi cười ổng cái gì đó. Tôi cố làm mặt nghiêm nhưng cái miệng phản bội lý trí, cơ mặt cứ kéo ra theo chiều ngang không trở lại vị trí bình thường được. 

Tôi làm bộ nhìn ra cửa sổ, xong quan sát chung quanh như thể khám phá điều gì thú vị lắm ấy. Rồi trong lúc giả vờ quan sát mọi người, tôi vô tình nhìn vào cái vé ổng cầm trong tay, thì cái logo của AirFrance đập vào mắt mình. Sao lại là Air France? Tôi đang ngồi trên chuyến bay của hàng không Vietnam logo đoá sen vàng đường đường chính chính đây mà ?

Tôi chớp chớp mắt mấy lần, rồi kéo kính xuống lau cho sạch. Nghĩ bụng tuy mình cận thị nhưng đã mang kính đúng với độ nặng của nó, mới đi khám mắt gần đây mà, không lẽ nhìn lầm?
Chuyến bay này sẽ đưa mình đi đâu đây trời? Tim lại bắt đầu đập hơi nhanh nhanh rồi đây.

Tôi hỏi có phải ông đi  Saigon Vietnam không thì ông trả lời là đúng rồi. Tôi mới rút vé của mình ra để so sánh. Ngày, giờ, nơi đến đều trùng nhau chỉ người thì đi hàng không Pháp, kẻ thì của Vietnam, số chuyến bay hoàn toàn khác nhau, nhưng lại ngồi chung chiếc máy bay??? ! Dấu hỏi lia lịa trong đầu. Kỳ ha.

Rồi chúng tôi tự trả lời là chắc 2 hãng này kết hợp làm ăn chung nên mới có chuyện như vậy. Thôi ! Sao cũng được, miễn là đường về đến thành La Mã chứ đừng có đưa qua Cameroun thôi. Hồi hộp, hồi hộp quá!

Cuối cùng, chân tôi cũng chạm xuống đất phi trường Tân Sơn Nhất, gặp lại gia đình thân yêu tôi mới thật sự tin là mình đến đúng nơi cần đến. Thời gian ấy, ba má, em gái vẫn còn trên cuộc đời giả tạm này, (chỉ trừ ông bà ngoại). Tôi lợi dụng tận hưởng hạnh phúc được gần gia đình tối đa như có thể.

 2/-

Ngày trở lại Thuỵ Sĩ.
Về nhiều lần, nhưng mỗi lần ra đi là mỗi lần trái tim dằn xé,khóc biệt ly.
Ở bên này thì nhớ, lo cho bên kia. Và ngược lại.
Theo thói quen, trước khi bay 5 ngày tôi gọi điện để xác nhận với hãng hàng không về chuyến bay.
Họ tìm hoài mà không thấy tên tôi trong danh sách. Hỏi đi hỏi lại, tôi đưa các thông tin về mình nhưng họ vẫn không tìm ra. Vì vậy tôi phải lên Saigon sớm hơn dự định để kịp điều chỉnh giấy tờ. Tôi nhớ lại “cơn ác mộng giữa ban ngày” của chuyến đi vừa qua, thầm cầu khẩn cho bận về đừng gặp trục trặc gì.

Đến văn phòng ở đường Nguyễn Huệ, vào đưa vé và các giấy tờ cần thiết cho họ. Cô phụ trách xem danh sách chuyến bay, nói là vì lượt đi tôi vắng mặt tưởng tôi bỏ chuyến nên lượt về họ tự độnghuỷ tên tôi rồi. Trời !!! Nữa rồi. Kiếp nạn vẫn còn đeo bám tôi nè!!!

Tôi giải thích cho cô biết là không phải tôi vắng mặt, mà do lỗi thời tiết chuyến bay từ Thuỵ Sĩ sang Pháp đình lại nên tôi bị trễ chuyến từ Pháp – Vietnam, phải đi ngày hôm sau. May là tôi còn giữ lại phần giấy dán vào valise chứng minh tôi đi chuyến bay... đó, cô nói tôi chờ để vào trình sếp. Lát sau cô trở ra nói để sếp cô liên lạc với hãng bên Thuỵ Sĩ. Vì giờ giấc chênh lệch nhau nên phải chờ buổi chiều mới liên lạc được, cô xin số điện thoại ở Vn để khi có kết quả cô sẽ điện, tôi không phải đến văn phòng nữa. Khoảng hơn 2g chiều, cô gọi điện báo là mọi sự đã giải quyết xong, họ ghi tên tôi trở lại vào danh sách rồi. Thật là ! Adrenaline mới khởi động tăng dần đều mà chưa đến nổi nào.
Chuyến này về Thuỵ Sĩ tôi phải xin đi khám tim xem có bịnh gì không để còn sớm chữa trị đây.

3/-

Ngày D. Trong mỗi chuyến bay tôi đều đến phi trường ít nhất từ 3 đến 4 tiếng trước giờ máy bay cất cánh vì sợ nạn kẹt xe, vì lo check-in. Valise của mình luôn đúng kg và không hề mang theo món gì phải đóng thuế nhưng mỗi lần đứng chờ để check-in là mỗi lần hồi hộp, dù ở bất cứ phi trường của quốc gia nào.
Không hiểu vì lý do chi mà lần này tôi đến phi trường cũng rất sớm nhưng lại chưa chịu vào sắp hàng để check-in như thói quen. Thời ấy nếu đã vào trong rồi thì đi luôn chứ họ không cho quay trở ra để tiếp xúc với người thân, dù chưa qua cửa kiểm soát passport. Tôi muốn nấn ná kéo dài thời gian với gia đình nên cứ lần lữa không vào ngay. Đến lúc còn khoảng 1h30’ thì tôi mới chịu chia tay. Cũng theo thói quen, gia đình đứng bên ngoài nhìn xuyên qua lớp kính chờ tôi xong thủ tục nếu suông sẻ, ra dấu bằng tay thì mọi người mới ra về. 

Tôi đứng vào hàng, nhích từ từ. Lần lượt.., khi còn 1 người nữa là tới phiên tôi thì bỗng có cuộc hội ý kín đáo giữa các cô cậu ngồi check vé. Rồi mọi hoạt động như ngừng lại. Một người đứng ra đại diện thông báo bằng tiếng Anh và tiếng Việt rằng: 

--Chúng tôi xin thông báo với tất cả các hành khách chưa kịp check-in: vì số ghế đã đầy mà vẫn còn dư ra 80 - tám mươi – khách nên xin lỗi quí vị, hoặc là nếu ai không cần đi gấp thì quay về đợi chúng tôi gọi điện báo khi nào có chỗ trống ở các chuyến bay khác sẽ điền quí vị vào, thời gian chờ đợi có thể 2,3 ngày, có thể 1 tuần, có thể lâu hơn nữa... Còn nếu ai cần đi gấp thì phải chuyển qua đường bay khác thay vì đi ngã Pháp, chúng tôi sẽ tìm vé cho quí vị.

Tiếng ồn ào phản đối nổi lên như ong vở tổ. Gương mặt mọi người hầm hầm tức tối, bất mãn tràn trề. Hỏi vì sao có chuyện hành khách thặng dư
những 80 người lận? Quá vô lý mà. Bộ lúc bán vé không coi còn bao nhiêu ghế à? Sao làm ăn vô trách nhiệm thế? Mỗi người một ý kiến, la lối um lên. 

Tôi nói hết ra lời luôn. Vận xui sao vẫn còn đeo bám mình chưa hết vậy trời? Chắc lúc đặt mua vé tôi nói điềm gỡ trúng nhằm giờ linh nên ứng nghiệm cho tôi biết tay?
Rồi làm sao đây? Phải gọi điện về cho chồng để đừng đi đón, rồi điện cho sở.... Rồi bao giờ mới có chuyến bay? Đi qua ngã nào? v..v..

Báo cho gia đình hay, ai nấy đều lo lắng quá chừng. Tôi tiếp tục sắp hàng để giử vé, cậu nhân viên nói là có chuyến bay đi ngã Moscou (Nga) – Geneva (Thuỵ Sĩ). Nhưng phải chờ hôm sau (nói hôm sau nhưng chỉ cách vài tiếng thôi, vì đáng lẽ tôi đi lúc 10 h đêm thì là 1g... chi đó). Có điều từ Moscou tôi phải đợi khoảng 10 tiếng mới có chuyến bay về Thuỵ Sĩ. Ôi trời ơi, mặt mũi tôi ỉu sìu, cứ thở dài thườn thượt. Cậu nói nếu không đi chuyến này thì tôi phải chờ có khi cả tuần vẫn chưa có chỗ. 

Tôi hỏi nguyên cớ nào dư hành khách nhiều vậy. Lúc đó cậu mới tiết lộ, là vì cùng cộng tác với HK Pháp, mạnh hãng nào nấy bán vé mà không chia sẻ thông tin kịp lúc nên mới gây ra tình trạng thặng dư người. 

Trời! Hết biết luôn! 
Không còn cách nào, tôi đành chấp nhận đi qua Moscou. A, lúc nhận vé, tôi mới hay ít ra mình cũng có chút đền bù, là cậu đưa tôi hình như 300 đô Mỹ gì đó (theo luật quốc tế) và còn được ngồi khoang first class. Nghĩ thầm, mình đâu có dám bỏ tiền ra mua ghế hạng nhất, thôi đây cũng là dịp thưởng thức cuộc đời, có còn hơn không. Trong cái rủi cũng còn cái an ủi .

4/-.

 Đến Moscou sáng sớm, tôi đi vào khu Chuyển-Tiếp (transfert), thấy có nhân viên cầm bảng Francfurt (Đức ), rồi gì gì đó lâu quá tôi quên, để hướng dẫn lối cho hành khách đi theo mà chẳng thấy bảng Geneva đâu cả. Tôi lại đưa vé hỏi cô nhân viên, cô chỉ nói tiếng Nga và Đức, còn tôi thì Pháp và lỏm bỏm chút Anh. Tôi nhờ 1 hành khách Việt sinh sống tại Đức dịch dùm, họ nói là tôi phải ngồi ở khu này chờ tới trưa sẽ có người đến đưa tôi đi đến nơi cần đến.

Ok, thì ngồi. 
Hành khách lần lượt đi ngang và ra khỏi đó hết. Nhìn qua nhìn lại, ủa, ”chỉ có mình ên“ ngồi chong ngóc, không có ai cùng về Thuỵ Sĩ với mình sao? 
Khu đó là nơi hành khách đi ngang để chuyển tiếp, chỉ có vài cái băng dọc theo tường, hai nhân viên ngồi trong lô nho nhỏ để ai cần gì thì hỏi thăm. 

Tôi ngồi đó, chẳng có cái gì, chẳng có ai để mình quan sát nhìn ngắm giết thì giờ cả. Chung quanh trống rỗng. Tự thương thân: mình đúng là một lữ hành cô đơn cô độc đây.

Lâu lâu, tuỳ theo chuyến bay đến, khoảng 30’ hay 45’ thì có một toán hành khách ào ạt đi ngang để ra ngõ khác. Tôi hy vọng là có ai cũng ngồi chờ cùng. Nhưng chả có ai hết. Thời gian chờ đợi sao lâu thế, chả bù lúc chạy quàng xiên ở phi trường Pháp, mong nó ngừng trôi mà nó đến vùn vụt. Rồi buổi trưa cũng đến. Không thấy ai đến tìm mình cả. Chắc họ quên tôi rồi. 
Tim bắt đầu tăng nhịp. Chờ... chờ... 30’ trôi qua.
Vẫn im lìm. 

Chịu hết nổi, tôi lại tìm cô nhân viên lúc nãy, cô điện thoại cho ai đó. Rồi cô cũng có vẻ tức tối nói gì với đồng nghiệp mà tôi không hiểu gì nhưng biết là không như ý. Cô ra dấu với tôi ý bảo chờ .

Thì chờ. 
Đến hơn 1g chiều. Ôi trái tim tội nghiệp của tôi, nó đập ầm ỉ trong ngực rồi đây. Tôi quay lại thúc hối cô ấy lần nữa. Cô lại gọi điện. 

Lại chờ tiếp. 2 giờ... 
Tôi hết kiên nhẫn, vì giờ bay là 4h, mà tôi vẫn còn bị cách ly một mình, chả thấy hành khách hay cửa hàng duty free, restaurant, kiosque,... cảnh nhộn nhịp như phải thế ở các phi trường quốc tế gì cả. 

Khéo không mình bị kẹt lại ở đây rồi họ chở mình đi Siberie lắm đa. (trong cơn hoảng sợ mà tôi vẫn còn tự trào được thấy chưa). Lúc này, tôi hết ngồi được rồi, chỉ đứng vì quá lo lắng.

Cuối cùng, từ xa cũng có một nam nhân viên xuất hiện, lại tìm tôi. Tôi mừng còn hơn gặp “hoàng tử của lòng em”, sau khi chào cám ơn cô nhân viên, mau mau kéo chariot đi theo “chàng”, mặt tươi như hoa hướng dương mới nở mà trong bụng thì rủa thầm:
-- đồ quỉ nhà mi, bắt ta chờ, sợ muốn chết!

 Cậu ta dẫn tôi đi xuống khu có đông hành khách cùng mọi sinh hoạt náo nhiệt, rồi giải thích kêu tôi ngồi... chờ tiếp ở đây. Khi nào trên bảng chỉ dẫn báo cho biết đi cổng (gate) nào thì tìm đến đó... chờ giờ lên máy bay. 

A, giờ bay đổi, trễ mất thêm 2 tiếng !
Tôi ngồi nhìn ông đi qua bà đi lại. Ít ra, đầu óc cũng có cái để bận rộn và biết có nhiều người chung quanh nên đở sợ.
 Ngẫm nghĩ :-- Bận đi thì toàn Chạy vì sợ trễ chuyến. Bận về thì ngược lại, toàn Ngồi và Chờ vì không có chuyến. Chắc ông Trời cũng đang mắng tôi là: 
--Bắt ngươi chạy ngươi than, cho ngươi ngồi chờ ngươi cũng than, cái con nhiều chuyện!!

Ah, Ông trời chơi khăm tôi đến tận cùng bằng số mới vừa lòng hay sao ấy, vì...

5/-

Cuối cùng, tôi cũng về Geneva an toàn. Mừng thoát nạn. Gọi điện thì biết chồng đang đứng chờ bên ngoài. Giờ chỉ còn đi tìm valise nữa thôi, chắc chừng 10’ là cùng.

Đứng chờ cùng các hành khách đi chung chuyến. Lần lượt từng người nhận đồ đạc của họ, sao của mình vẫn chưa chạy ra băng chuyền cà? Hơn 10’ rồi.Nhìn qua ngó lại, hành khách từ từ thưa vãng , còn vài ba người thôi. Có khi nào valise của mình bị mất không hả ? Mới vừa nghĩ đến đó thì xương sống tôi lạnh ngắt, rùng mình. Dám lắm đa. Tôi che miệng vừa cười vừa mếu.

Thế rồi băng chuyền ngừng. Mà trên băng chỉ có vài valiselạ hoắt, chả cái nào của mình hết. Đứng thêm một lát, ngó chăm bẳm vào đường chuyền, làm như nhờvậy thì cái valise của mình sẽ hiện ra ấy. Nhưng làm gì có phép lạ nào ??!!

Tôi vào phòng trình báo mất hành lý. Phải tả hình dáng, màu sắc... cùng tên, địa chỉ, số điện thoại để khi tìm được họ sẽ liên lạc. 

Tôi ra cổng gặp chồng mà người nhẹ bỗng, nhẹ tênh; theo đúng nghĩa đen của nó (vì chỉ có 1 cái chariot mấy ký, không nhẹ sao được).

Nhưng như tôi nói: ở hiền gặp lành, hôm sau phi trường Geneva điện thoại báo cho biết là valise tôi còn nằm chơi ở phi trường Moscou ấy, vì chỉ tôi là hành khách duy nhất trên chuyến bay hôm ấy từ VN chuyển tiếp đi Thuỵ Sĩ nên họ kéo ra đó rồi quên luôn, chẳng buồn để ý đến nữa. Khi nào hành lý đến, họ sẽ gởi trực tiếp về tận nhà. Họ xin lỗi thật lòng.

Hai ngày sau, quả thật valise tôi “châu về hiệp phố “ . 

Có đúng chuyến bay này là Chuyến Bay Nhớ Đời không quí vị ?! 

Thanh Hà Switzerland
Cuối năm 2015

2 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Hahaha xin lỗi vì con đã cười trước khi nói nhưng thật tình là mắc cười quá, biết là M4 gặp vận xui nhưng thay vì lo lắng thì ngược lại không thể không cười được, suy ra cách viết trào phúng của M4 đã thành công hihi. Đọc xong phần một nghĩ là những cái rủi ro chắc cũng tập trung hết ở đó rồi, phần cuối chỉ là vài rắc rối nhỏ thôi nhưng chỉ có ở trong hoàn cảnh mới biết được nó khổ sở như thế nào. Ngồi chong ngóc một mình mấy tiếng đồng hồ ở cái xứ không nói tiếng của mình, mình thì không hiểu tiếng của họ đúng là sợ toát mồ hôi. Đã vậy còn bị delay rồi về tới còn bị thất lạc hành lý nữa chớ, cộng cả đi lẫn về thì quả đúng là chuyến bay nhớ đời mà hihi.

    Trả lờiXóa