Tùy bút của Kim Hương
Mỗi năm cứ đến ngày 30 tháng 4 là hình ảnh buồn đau đến xé lòng lại hiện về trong tâm trí tôi.
Hình ảnh cha già khóc con không thành tiếng, cha ngồi không vững vì trước đó đã lấy hết máu của mình chỉ để mong cứu sống đứa con trai bị thương nặng vì pháo B 40, anh chỉ là một nhân viên đánh máy, anh rất sợ phải ra chiến trường, sợ cuộc chiến tranh vô nghĩa nên ba đã tìm cách chạy chọt cho anh không phải ra trận. Nhưng số phận của anh vẫn không tránh khỏi, những ngày cuối tháng tư anh tìm đủ mọi cách để không phải đi trực, có cái mục ghẻ anh làm cho nó sưng tấy để được nghỉ phép, nhưng thịt anh hiền nên chỉ mấy hôm là nó đã lành nên anh phải đi trực đêm ở Tòa Hành Chính...
Mỗi năm cứ đến ngày 30 tháng 4 là hình ảnh buồn đau đến xé lòng lại hiện về trong tâm trí tôi.
Hình ảnh cha già khóc con không thành tiếng, cha ngồi không vững vì trước đó đã lấy hết máu của mình chỉ để mong cứu sống đứa con trai bị thương nặng vì pháo B 40, anh chỉ là một nhân viên đánh máy, anh rất sợ phải ra chiến trường, sợ cuộc chiến tranh vô nghĩa nên ba đã tìm cách chạy chọt cho anh không phải ra trận. Nhưng số phận của anh vẫn không tránh khỏi, những ngày cuối tháng tư anh tìm đủ mọi cách để không phải đi trực, có cái mục ghẻ anh làm cho nó sưng tấy để được nghỉ phép, nhưng thịt anh hiền nên chỉ mấy hôm là nó đã lành nên anh phải đi trực đêm ở Tòa Hành Chính...