Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015
Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015
Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015
Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015
Cuối Nhánh Sông Dài
Tùy bút của Nguyễn Vĩnh Long (Thầy Nguyễn Ngọc Hoàng)
1.
Ngày xưa còn bé, tôi thấy con sông trước nhà nội sao mà lớn đến như vậy. Ước mơ thuở đó, là một ngày tôi sẽ lội qua sông, đến bên kia bờ. Rồi chẳng lâu sau, tôi đã thực hiện được. Con sông trước nhà nội tôi không còn lớn nữa! Ngồi ngất ngưỡng bên kia sông, nhìn khúc quanh cuối làng, tôi vẫn thường tự hỏi: con sông quê tôi, sẽ chảy về đâu ở cuối dòng? Cho đến khi học hết tiểu học, tôi phải lên huyện để thi vào lớp đệ thất (lớp 6 ngày nay). Nghĩ cũng ngộ, thời tôi thì bậc trung học được phân lớp từ lớn đến nhỏ: đệ thất, lục, ngũ, tứ, tam, nhị (thi tú tài một) và cuối cùng đệ nhất (thi tú tài hai) là hết. Sau nầy thì ngươc lại, sau tiểu học là bậc trung học bắt đầù lớp 6, 7, 8, 9, 10, 11 và 12 là thi tốt nghiệp phổ thông!
1.
Ngày xưa còn bé, tôi thấy con sông trước nhà nội sao mà lớn đến như vậy. Ước mơ thuở đó, là một ngày tôi sẽ lội qua sông, đến bên kia bờ. Rồi chẳng lâu sau, tôi đã thực hiện được. Con sông trước nhà nội tôi không còn lớn nữa! Ngồi ngất ngưỡng bên kia sông, nhìn khúc quanh cuối làng, tôi vẫn thường tự hỏi: con sông quê tôi, sẽ chảy về đâu ở cuối dòng? Cho đến khi học hết tiểu học, tôi phải lên huyện để thi vào lớp đệ thất (lớp 6 ngày nay). Nghĩ cũng ngộ, thời tôi thì bậc trung học được phân lớp từ lớn đến nhỏ: đệ thất, lục, ngũ, tứ, tam, nhị (thi tú tài một) và cuối cùng đệ nhất (thi tú tài hai) là hết. Sau nầy thì ngươc lại, sau tiểu học là bậc trung học bắt đầù lớp 6, 7, 8, 9, 10, 11 và 12 là thi tốt nghiệp phổ thông!
Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015
Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015
Nỗi Nhớ Mùa Đông
Truyện ngắn của Hai Hùng SG
Cái không khí lạnh từ phương bắc ùa về bất chợt, khiến cho dân Sài Gòn phải co ro khi màn đêm buông xuống, vùng đất này đã từ lâu chỉ thuần hai mùa mưa và nắng, do vậy mà năm ấy tôi mới biết thế nào là cái lạnh thật sự của mùa Đông.
Nhìn tờ lịch treo trên tường đã là hai mươi bốn tháng mười hai, vậy là một mùa Noel lại về với quê hương trong thời chinh chiến, tuy sống trong thủ đô nhưng hàng đêm tôi vẫn nghe tiếng súng đì đùng từ xa vang vọng về, thỉnh thoảng dỏi mắt về phía xa xa nơi tiền tuyến, thấy những đóm mắt hỏa châu soi sáng trong đêm trường khiến tôi có cái cảm giác man mác buồn và bất an trong lòng khi quê hương vẫn còn tràn lan cơn binh lửa.
* * *
Buổi học sáng hai mươi bốn nọ tôi thấy sao thời gian dài lê thê, bởi cả đám bạn tôi không kể lương hay giáo, chúng tôi hẹn cùng nhau đêm này phải ra trung tâm Sài Gòn để xem cái không khí đêm giáng sinh ở nhà thờ Đức Bà ra sao thay vì hưởng Noel nơi vùng ven đô như mọi năm.
Cái không khí lạnh từ phương bắc ùa về bất chợt, khiến cho dân Sài Gòn phải co ro khi màn đêm buông xuống, vùng đất này đã từ lâu chỉ thuần hai mùa mưa và nắng, do vậy mà năm ấy tôi mới biết thế nào là cái lạnh thật sự của mùa Đông.
Nhìn tờ lịch treo trên tường đã là hai mươi bốn tháng mười hai, vậy là một mùa Noel lại về với quê hương trong thời chinh chiến, tuy sống trong thủ đô nhưng hàng đêm tôi vẫn nghe tiếng súng đì đùng từ xa vang vọng về, thỉnh thoảng dỏi mắt về phía xa xa nơi tiền tuyến, thấy những đóm mắt hỏa châu soi sáng trong đêm trường khiến tôi có cái cảm giác man mác buồn và bất an trong lòng khi quê hương vẫn còn tràn lan cơn binh lửa.
* * *
Buổi học sáng hai mươi bốn nọ tôi thấy sao thời gian dài lê thê, bởi cả đám bạn tôi không kể lương hay giáo, chúng tôi hẹn cùng nhau đêm này phải ra trung tâm Sài Gòn để xem cái không khí đêm giáng sinh ở nhà thờ Đức Bà ra sao thay vì hưởng Noel nơi vùng ven đô như mọi năm.
Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015
Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015
Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015
Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015
Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015
Mừng Ngày Nhà Giáo VN - 20 tháng 11
Thầy Cô Kính nhớ,
Sắp đến ngày Tri Ân Nhà Giáo VN, em đi đến trường thấy các em học sinh thi đua học tập, dành nhiều điểm tốt và luyện tập văn nghệ, múa hát... chuẩn bị cho buổi lễ Kỷ Niệm ngày 20/11, lòng em cũng thấy nhớ lắm lắm... về những gì Thầy Cô đã từng dạy dỗ cho chúng em... Ở Kiên Giang, chúng em cũng đang chuẩn bị cho buổi họp mặt, gặp lại quí Thầy Cô cũ... Nhưng (còn một số) Quí Thầy Cô ở xa quá, thì làm sao chúng em có thể gặp lại - để được bày tỏ tấm lòng của chúng em đây(?)... Nhớ câu:
"Nhất tự vi sư, bán tự vi sư
Tôn sư trọng đạo
Ân sư vĩnh ký"
Chúng em xin mượn lời thơ, bài nhạc dưới đây - thay cho lời cung kính tri ân đến quí Thầy Cô.
Nhân Kỷ Niệm ngày 20/11 em xin được thay mặt cho cựu học sinh Trung Học Kiên Thành gởi đến quí Thầy Cô lời chúc sức khỏe, ước mong Thầy Cô luôn hạnh phúc, vui vẻ, an nhàn bên con cháu và người thân...
Kính mến,
Nguyễn Thị Thuý Phượng
Sắp đến ngày Tri Ân Nhà Giáo VN, em đi đến trường thấy các em học sinh thi đua học tập, dành nhiều điểm tốt và luyện tập văn nghệ, múa hát... chuẩn bị cho buổi lễ Kỷ Niệm ngày 20/11, lòng em cũng thấy nhớ lắm lắm... về những gì Thầy Cô đã từng dạy dỗ cho chúng em... Ở Kiên Giang, chúng em cũng đang chuẩn bị cho buổi họp mặt, gặp lại quí Thầy Cô cũ... Nhưng (còn một số) Quí Thầy Cô ở xa quá, thì làm sao chúng em có thể gặp lại - để được bày tỏ tấm lòng của chúng em đây(?)... Nhớ câu:
"Nhất tự vi sư, bán tự vi sư
Tôn sư trọng đạo
Ân sư vĩnh ký"
Chúng em xin mượn lời thơ, bài nhạc dưới đây - thay cho lời cung kính tri ân đến quí Thầy Cô.
Nhân Kỷ Niệm ngày 20/11 em xin được thay mặt cho cựu học sinh Trung Học Kiên Thành gởi đến quí Thầy Cô lời chúc sức khỏe, ước mong Thầy Cô luôn hạnh phúc, vui vẻ, an nhàn bên con cháu và người thân...
Kính mến,
Nguyễn Thị Thuý Phượng
Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015
Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015
Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015
Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015
Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2015
Người Lương Thiện
Truyện thật ngắn của Thanh Hà - Switzerland
1/-
Đó là cậu bé bán vé số câm và điếc khoảng 15, 16 tuổi mà tôi đã có kể trong một bài ký sự Nhân Một Chuyến Về VN.
Tôi kể rằng khi chúng tôi tặng cho cậu phần quà kèm theo số quần, áo đã mặc rồi của con trai chị tôi (nhưng vẩn trong tình trạng tốt) nhân dịp Tết. Phần quà thì cậu nhận, còn gói quần áo thì cậu mở ra xem rồi chỉ chọn mấy cái quần. Áo cậu trả lại. Chị tôi ra dấu kêu cậu lấy tất cả. Cậu lắc đầu. Chị tôi tưởng cậu không hiểu nên nhắc lại. Cuối cùng cậu tỏ ý muốn giấy và viết. Rồi cậu viết. Chúng tôi quá bất ngờ, không nghĩ là cậu biết viết (xin lỗi cậu nhé ). Cậu viết : “con chỉ cần quần, áo con đã có nhiều rồi “. Chị tôi vào nhà soạn thêm cho cậu mấy cái quần nữa.
Cậu tỏ lời cảm ơn rồi ôm gói quà và bọc quần ra đi. Dứt khoát không nhận áo.
Tết Trung Thu vừa qua, chị tôi lại chuẩn bị các phần quà tặng cho những người ít may mắn trong đó có cậu bé bán vé số này.
Cậu bé bán vé số |
Đó là cậu bé bán vé số câm và điếc khoảng 15, 16 tuổi mà tôi đã có kể trong một bài ký sự Nhân Một Chuyến Về VN.
Tôi kể rằng khi chúng tôi tặng cho cậu phần quà kèm theo số quần, áo đã mặc rồi của con trai chị tôi (nhưng vẩn trong tình trạng tốt) nhân dịp Tết. Phần quà thì cậu nhận, còn gói quần áo thì cậu mở ra xem rồi chỉ chọn mấy cái quần. Áo cậu trả lại. Chị tôi ra dấu kêu cậu lấy tất cả. Cậu lắc đầu. Chị tôi tưởng cậu không hiểu nên nhắc lại. Cuối cùng cậu tỏ ý muốn giấy và viết. Rồi cậu viết. Chúng tôi quá bất ngờ, không nghĩ là cậu biết viết (xin lỗi cậu nhé ). Cậu viết : “con chỉ cần quần, áo con đã có nhiều rồi “. Chị tôi vào nhà soạn thêm cho cậu mấy cái quần nữa.
Cậu tỏ lời cảm ơn rồi ôm gói quà và bọc quần ra đi. Dứt khoát không nhận áo.
Tết Trung Thu vừa qua, chị tôi lại chuẩn bị các phần quà tặng cho những người ít may mắn trong đó có cậu bé bán vé số này.
Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015
Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015
Thứ Ba, 10 tháng 11, 2015
Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015
Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015
Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2015
Đôi Bờ Nước Lặng
Truyện ngắn của Nguyễn Thị Phong Dinh (Thầy Nguyễn Ngọc Hoàng)
1.
Tiếng người phi đoàn trưởng vọng lên từ phòng lái, báo tin cho hành khách phi cơ đang trên độ cao của vòm trời thành phố Hồ Chí Minh, thời tiết tốt và nắng ráo. Tôi bồi hồi nhìn ra khung cửa sổ, từng cụm mây trắng chen lẩn bên dưới là những khoảng đất màu xanh mướt. Quê hương tôi đó, mãnh đất yêu thương, nặng lòng suốt một quãng đời quá khứ của tôi. Nước mắt dàn dụa, đầu óc trống không, chỉ tràn ngật những thổn thức quặn thắt trong lòng. “Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi... Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người”... Văng vẳng bên tai bài hát như vang vọng từng nỗi khắc khoải, nhớ thương không màu sắc, không trọng lượng nào so sánh được. Vậy rồi cũng trở về, để không biết còn gì nữa đây, tôi phải đối mặt với bao thực tại mất mát, biển dâu. Nhạn ơi, hề gì, đã thành người, tôi đã lớn nổi thành người sao lại không thương nhớ quê hương. Vài giây phút nữa đây, tôi sẽ đặt bước chân mình trên mãnh đất mến yêu nhất, sẽ gặp lại tất cả hình ảnh, tình cảm của một thời dĩ vãng chất ngất tiếc thương...
1.
Tiếng người phi đoàn trưởng vọng lên từ phòng lái, báo tin cho hành khách phi cơ đang trên độ cao của vòm trời thành phố Hồ Chí Minh, thời tiết tốt và nắng ráo. Tôi bồi hồi nhìn ra khung cửa sổ, từng cụm mây trắng chen lẩn bên dưới là những khoảng đất màu xanh mướt. Quê hương tôi đó, mãnh đất yêu thương, nặng lòng suốt một quãng đời quá khứ của tôi. Nước mắt dàn dụa, đầu óc trống không, chỉ tràn ngật những thổn thức quặn thắt trong lòng. “Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi... Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người”... Văng vẳng bên tai bài hát như vang vọng từng nỗi khắc khoải, nhớ thương không màu sắc, không trọng lượng nào so sánh được. Vậy rồi cũng trở về, để không biết còn gì nữa đây, tôi phải đối mặt với bao thực tại mất mát, biển dâu. Nhạn ơi, hề gì, đã thành người, tôi đã lớn nổi thành người sao lại không thương nhớ quê hương. Vài giây phút nữa đây, tôi sẽ đặt bước chân mình trên mãnh đất mến yêu nhất, sẽ gặp lại tất cả hình ảnh, tình cảm của một thời dĩ vãng chất ngất tiếc thương...
Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2015
Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015
Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)