Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Nét Chân Quê

Truyện ngắn của Hai Hùng SG

***Mời quí Thầy Cô và các bạn nghe đọc truyện "Nét Chân Quê" bởi Radio "Tiếng Nước Tôi" /San Jose/ do Minh Trí & Bich Phương Thực hiện:

Nét Chân Quê - Mp3 - Bích Phương & Minh Trí diễn đọc


Tháo cái áo mưa mỏng tanh  đang mặc trên người khi bước vào hàng hiên trước nhà mình, ông Sáu Chịu càu nhàu nói:

- Áo mưa quỷ quái gì mỏng như lá lúa , mặc một lần rách te tua luôn . Hà tiện chi mà hà tiện dữ vậy trời? Làm cho  dầy dầy một chút phải đỡ tốn kém cho bà con không?.

Khi cởi xong ra khỏi người ông Sáu vo tròn cái áo mưa nọ rồi ông vung tay quăng mạnh ra đống rác cuối sân nhà  ông nói đùa vọng theo cái áo mưa:

- Mầy xong nhiệm vụ rồi đó, mấy thằng cha làm ra mầy khôn tổ bà, bà con xài tụi bây phí phạm vô cùng nghe. 

Bước vô nhà  kéo chiếc ghế đẩu nơi cái bàn tròn đặt giữa nhà, ông Sáu ngồi xuống rồi cất giọng kêu lên:

- Bà nó ơi ! Cơm nước có chưa dọn lên ăn bà ơi, sáng giờ tui chỉ có cái ly cà phê đen trong bụng, đói lắm rồi nha bà.


Đang lúi  húi phía bếp nơi nhà sau, đôi mắt cay sè do khói bếp cứ ùa mãi vào mắt, nghe tiếng ông Sáu gọi bà Sáu ho húng hắng rồi lên tiếng:

- Quơ... Nghe rồi ông ơi, ông chờ một chút đi, mưa gió quá trời ba cây củi ướt nhẹp hết, khói mịt mù dưới đây nè,  à  mà vụ ông gặp ông Chín Sa Bô Chê sao rồi,  ổng có chịu nghe theo như ý mình hông ông?.

Ông Sáu tay cầm bình trà rót đầy cái tách khói bay nghi ngút, hớp một ngụm trà vào miệng rồi dường như chưa hết bực bội vụ gặp ông Chín Sa Bô Chê sáng nay ông trả lời:

- Nghe bà nhắc tới cái thằng cha nội đó tui càng tức thêm, ngày nào hoàn cảnh ổng bị thắt ngặc thì tui với bà xúc lúa trong bồ ra cho ổng, mình hổng có tính toán thiệt hơn chút nào đâu, vậy mà vụ đó tui nói với ổng thiếu điều gãy lưỡi mà ổng tỉnh bơ, ông không nói không rằng gì hết ráo, bà coi tức không chớ.

Nghe giọng ông Sáu không vui, bà Sáu lật đật lôi quày dừa xiêm nơi góc bếp, bà chặt một trái đổ ra cái ly cối rồi  bưng lên nhà trên, đặt ly nước dừa trong veo lên bàn cho chồng bà Sáu nhỏ nhẹ: 

- Thôi ông ơi đừng buồn , coi chừng ông Chín ổng có nỗi khổ gì đó chứ hổng lẽ ổng trở mặt với vợ chồng mình trắng trợn như vậy sao, uống đở miếng nước dừa cho hạ hỏa rồi tui dọn cơm cho ông ăn, mà lúc này ông ốm lắm nghe, ráng ăn vô có sức mà sống với sấp nhỏ, ông có bề gì tui buồn lắm đa.

Nghe bà Sáu người đầu ấp tay gối với mình từng chia mặn sẻ bùi mấy mươi năm, chưa từng làm cho ông phiền muộn một giây phút nào kể từ lúc quen nhau cho đến tận hôm nay, nghe bà vợ nói những lời an ủi mình, ông sáu dường như nguôi giận ông nói với bà:

- Tui biết chớ, ông Chín với mình tình sâu nghĩa nặng, hổng lẽ có vài thước đất mà ổng bạc nghĩa với mình, chắc có cái gì đó, mà ông này cũng ngộ ghê có gì thì cứ thương thảo với vợ chồng mình phải vui không, đàng này ổng im re như pho tượng, nên hổng biết đâu mà lường.

Nói xong ông Sáu bèn kéo chiếc ghế đẩu kế bên  lấy tay phủi bụi phành phạch rồi kéo tay bà Sáu ngồi xuống ghế, ông kể lại đầu đuôi câu chuyện sáng nay cho bà Sáu nghe.  
  
Thửa ruộng trồng lúa thơm của nhà ông Sáu đang trổ đòng đòng, hứa hẹn một vụ mùa bội thu, vậy mà bỗng dưng bà Chín Sa Bô Chô cùng thằng Hiếu con của họ đã ra tranh giành với ông Sáu, họ lôi cây sào tre trong nhà ra hai mẹ con cứ đo tới đo lui, rồi lật cái bằng khoán thửa đất nhà họ nằm giáp ranh ruộng của nhà ông Sáu, thằng Hiếu nó la to cho bà Chín nghe:

- Nè, nè má coi nếu chiếu theo giấy tờ cô Mười đưa cho mình thì bằng khoán nhà mình nó lấn qua ruộng của chú Sáu Chịu gần 2 thước ngang còn bề dọc thì đi hết ranh ruộng của chú Sáu, như vầy thiệt thòi cho nhà mình quá, má nói tía qua bển nói chuyện với chú Sáu đi, đất bây giờ có giá lắm, tấc đất tấc vàng đó má.

Bà Chín Sa bô Chê nghe thằng Hiếu phân tách thiệt hơn, ban đầu bà cũng chưa có phản ứng gì, hơn nữa đôi lần bà nghe ông Chín trong những lúc ngà ngà say sau những bửa nhậu khi giỗ chạp trong gia đình, đại khái ông Chín cho mọi người biết vợ chồng ông Sáu chịu từng là ân nhân của mình, ông còn nói:

- Hai vợ chồng chú Sáu Chịu tuy không giàu có khá giả gì, nhưng họ có cái lòng bồ tát dữ lắm nghe.

Ông Chín không nói rõ ràng cho mọi người biết cái tấm lòng bồ tát của ông bà Sáu là gì cho nên bà Chín và mọi người trong nhà bà cũng hiểu man mán vậy thôi, rồi dần dà khi nghe cô Mười cô em chồng  của bà và thằng Hiếu cứ thúc hối mãi nên buộc lòng bà Chín phải dí ông chồng mình vào thế bí.

- Ông Chín nè, cái vụ chú Sáu Chịu ổng  làm ruộng lấn qua ranh đất nhà mình cả mấy trăm thước vuông, ông có nói chuyện với vợ chồng chú Sáu chưa, kêu họ trả đất lại cho mình, còn bằng không phải bồi hoàn cho nhà mình theo giá cả bây giờ, chớ kiểu này nhà mình thiệt thòi lắm ông biết không ông Chín.

Vốn nể nang vợ mình, tuy rằng đã mang nặng ân tình của vợ chồng Ông Sáu Chịu, nhưng ông Chín đành cắn răng hẹn gặp ông Sáu để nói rõ cái ý của vợ con mình cho ông Sáu nghe để liệu bề toan tính, khi hai ông yên vị nơi quán của bà ba Cao nằm ở đầu làng, bà ba Cao dọn mồi nhậu và chai ba xi đế trong veo đặt trên  bàn, bên cạnh đấy dĩa mì gói xào lòng gà và dĩa khô cá sặc bổi trộn dưa leo, chén nước mắm ớt nằm cạnh bên, bao nhiêu đó thôi cũng đủ cho hai ông bạn già tri âm tri kỷ này say quắc cần câu. Rót đầy rượu vào cái ly mắt trâu nhỏ xíu đẩy ly rượu đế tới trước mặt ông Sáu Chịu ông Chín Sa Bô Chê nói:

- Uống đi chú Sáu, hôm nay không say không về nhà chú...

Sau vài ly rượu thay phiên nhau uống chừng hơi ngà ngà ông Chín Thu hết can đảm nói với ông Sáu:

- Chú Sáu ơi, e hèm tui có chuyện này nói ra sợ chú buồn, thôi thì tui nói đại còn như chú tính sao thì tùy chú nha. Vợ chồng chú là ân nhân của tui bấy lâu nay, thiệt tình vụ này tui cũng hổng biết tính sao đây nữa.

Nói xong ông Chín cầm ly rượu  lên ực một cái ngọt xớt, cầm đũa gấp mấy cọng mì bỏ vào chén rồi lua vội vào miệng, ông Chín mới nói rõ cho ông sáu nghe tình trạng đất đai của thửa ruộng nhà ông Sáu, nghe xong ông Sáu chưng hửng, ông không ngờ có cái chuyện oái ăm như thế với mảnh ruộng nhà mình, vì từ lúc vợ chồng ông Năm Hổ kêu bán lại thửa ruộng này cho mình, tiền bạc hai bên giao nhận sòng phẳng, có điều khi nhận phần đất ruộng này ông Sáu chỉ được ông Năm Hổ làm cho cái giấy bán ruộng viết hí hoáy đôi ba dòng cam kết đây là phần đất do ông bà khai phá và truyền cho nhau từ đời này sang đời khác, do giặc giã triền miên trước đây nên giấy tờ điền thổ nhà ông Năm Hổ thất lạc, vợ chồng ông Sáu Chịu là dân quê nhưng trôi dạt lên Sài Gòn lánh nạn khi chiến tranh tràn về quê nhà, sau ngày ba mươi tháng tư khi không còn tiếng súng, do cuộc sống ở Thành phố bắt đầu xuất hiện những khó khăn nhất định nên vợ chồng ông Sáu nhất quyết trở lại quê nghèo năm xưa mong tìm phương kế sinh nhai, mua được thửa ruộng này ông bà Sáu Chịu mừng như bắt được vàng, vì số tiền bỏ ra để tậu mảnh ruộng  này không đáng là bao, dốc hết tiền bạc dành dụm bấy lâu để chồng tiền cho ông Năm Hổ , còn lại số vốn cũng kha khá ông Sáu làm một bữa tiệc ra mắt bà con lối xóm, mọi người trong xóm đến chia vui khi có một ông hàng xóm từ Thành phố về đây làm ăn sinh sống, trong mắt họ có phần quý trọng và kính nể với cách xử sự của gia đình ông Sáu đối với mình. 

Ông Sáu canh tác trên mảnh ruộng này qua bao nhiêu mùa lúa bội thu, dường như đất mới không phụ người, hoặc do ông Sáu áp dụng phương pháp làm ruộng theo đúng theo hướng dẩn của những người chung quanh hoặc ruộmg của ông nằm nơi có phù sa bồi đắp quanh năm, vậy mà giờ đây gặp phải rắc rối với nhà ông Chín Sa Bô Chê.

Cái hôm ông Chín đề cập đến câu chuyện éo le này với mình, trong đầu ông Sáu tự hỏi:

- Sao ông Năm Hổ mần trên đám ruộng này biết bao lâu mà chẳng thấy bị ông Chín đòi đất, đã vậy hôm mình mua lại đất này cũng chẳng có ai khiếu nại gì để rồi đến nay ông phải đau đầu với chuyện này.

Ông còn nhớ cái hôm ông Chín nói chuyện với mình, khi nói tới chuyện ranh ruộng đất của hai gia đình thì ông Chín có thái độ buồn bã vô cùng:

- Con Mười em Tui nó lục đâu ra cái bằng khoán có đâu từ hồi thời Tây đô hộ nước mình, nó thấy ruộng chú có lấn qua đất nhà tui mấy thước ngang, rồi nó cứ cằn nhằn với bà nhà tui với thằng Hiếu, nó nhắn chú nên trả lại đất hoặc bồi hoàn chi đó, tui thì tui không có ý kiến vụ này.

* * *

Sáng nay dù trời mưa như muốn thúi đất do có cơn áp thấp nhiệt đới ập vào, ông Sáu vẫn đến quán cà phê trong xóm để bàn thảo lại với ông Chín, đường làng quê lấp xấp nước mưa, gió gào thét trong mưa nghe rợn cả người, chiếc áo mưa mỏng đang khoác trên người nó bay phần phật trước gió, đến nơi thì ông Chín đã đợi sẳn tự bao giờ, ly cà phê đen nguội ngắt đã vơi gần phân nửa, cầm điếu thuốc cháy gần hết mà ông Chín cũng chưa buồn quăng vội, ông đang dằn xé áy áy trong lòng vô cùng. Khi ông Sáu cất tiếng nói thì làm ông Chín chợt tỉnh:

- Trời! chú Sáu làm tui hết hồn, kêu cà phê đi chú.

Từ lúc được hung tin bị đòi đất ruộng, ông Sáu chẳng thiết tha gì ăn uống, người bán mảnh ruộng này cho ông đã về với đất từ lâu rồi, ngôi mộ vợ chồng ông Năm Hổ đang nằm chơ vơ ngoài đồng thì lấy đâu ra người để đối chất đúng sai nên ông Sáu tự nhủ: 

- Thôi thì coi như mình nắm dao đàng lưỡi chỉ còn một cách thương thảo với nhà ông Chín Sabôchê chứ biết sao bây giờ?

    Ngồi uống cà phê bàn chuyện đất đai cả buổi, vậy mà khi hỏi đến liệu mình bồi hoàn cho gia đình ông Chín bao nhiêu tiền thì được, ông Chín không nói một lời dù ông Sáu đưa ra đủ điều để giải quyết cho xong việc này, nhưng thấy ông Chín chẳng một lời với mình chỉ thấy đôi mắt ông Chín buồn rười rượi cho đến khi cạn ly cà phê đen, đến lúc hai ông chia tay về nhà mà không có kết quả gì cho lần gặp nhau,  với ông Sáu thì như có lửa đang thiêu đốt trong lòng, còn ông Chín Sabôchê thì như đóng băng trong dạ, có thể ông nghĩ  từ đây tình bạn già nơi xóm nhỏ này giữa ông và ông Sáu sẽ không còn nồng ấm như xưa nữa, bởi khi xảy ra chuyện đụng chạm quyền lợi giữa đôi bên thì chuyện giữ cho trọn vẹn tình cảm như ngày nào là điều rất khó, mà ông Chín không muốn đánh mất đi cái ân tình này nên ông giữ lặng thinh không thốt ra một lời khi ông Sáu hỏi han về chuyện tiền nong bồi hoàn đất ruộng. Chuyện như vậy thì thử hỏi ông Sáu không bực bội trong lòng mới là chuyện lạ. 

* * *

    Đêm nay khí trời có phần mát mẻ, bầu trời đêm trong veo đầy sao lấp lánh, nằm trên chiếc võng đong đưa nhè nhẹ ở hàng hiên nhà trước, ông Sáu đang nghĩ về mảnh ruộng của gia đình mình, thỉnh thoảng điếu thuốc rê cháy loé sáng lên khi ông rít một hơi thật dài, bà Sáu thì đang ngồi phe phẩy chiếc quạt mo cau đuổi muỗi cho thằng cháu ngoại đang lim dim ngủ trên chiếc giường kê gần đó, thấy ông sáu cứ đốt thuốc liên tục, chột dạ bà Sáu lên tiếng:

- Ông nè, mắc chứng gì đêm nay ông hút thuốc dữ vậy , hôm rồi cô Bảy y tá dặn mà ông quên rồi hả? , cái phổi của ông nó muốn nám rồi đó cổ dặn ông cử thuốc , cử rượu ông ờ ờ cho đã rồi về nhà cũng đâu vô đó, thiệt tui rầu ghê vậy đó.

Rít thêm một hơi thuốc rê trước khi quăng ra ngoài sân ông Sáu nói:

- Tui không biết kết cuộc rồi cái đám ruộng nhà mình có còn hay không nữa? Ông Chín thì không sao, ngặt nỗi bà Chín với thằng Hiếu cứ thúc ông Chín riết, đã vậy cái bà Mười ở tận đâu đâu về đây khui ba cái chuyện giấy tờ mới sanh chuyện như hôm nay, tui ức quá ngủ không được mới hút thuốc đó bà ơi. À mà con Lành nó nói chừng nào về vậy bà.

Nghe nhắc đến đứa con gái đang làm việc ở tận đâu miệt sài gòn sắp về thăm nhà, bà Sáu vội đáp lời:

- Hôm trước nó nhờ con Tuyền bạn nó ghé qua đây nhắn lại đâu là hai bữa nữa hay sao đó, tui có biên vô cái vách ở dưới bếp rồi, dạo này đầy óc quên trước quên sau ông ơi. 

Nói xong bà Sáu dọm đứng dậy xuống bếp để coi lại cái ngày con Lành hẹn về thăm nhà, thấy vậy ông Sáu ngăn lại:

- Thôi khỏi đi bà, áng chừng thôi cũng được, tui cũng mong nó về lắm. Thôi bà đưa thằng Ngọc vô Mùng rồi tắt đèn ngủ đi, tui nằm cho khây khỏa chút tui vô.

Không gian đang yên tĩnh bỗng dưng tiếng còi Tàu ngoài sông cái vang lên inh ỏi, mặc dù nhà cách Sông cái khá xa nhưng ông Sáu vẫn nghe rõ bên tai...

* * *

    Bước xuống xe vuốt lại mái tóc, ngắm vào kiếng chiếu hậu để sửa sang lại cái dung nhan của mình, Lành nói với anh Tài xế:

- Anh Tư bỏ đồ xuống dùm tui đi, rồi anh de xe đậu ở gần cây dừa kia, chỗ đó là nhà bà con tui không sao hết, cầu này yếu lắm xe mình chạy qua là sụm bà chè liền, nhà tui bên kia cầu anh cất xe rồi qua bển chơi cho biết.

Lành con gái rượu của Ông Sáu nghe đâu từ lúc xong đại học cô vô làm cơ quan xuất nhập cảng gì đó trên Sài Gòn, lương bổng cao ngất nên cuộc sống khá dả khiến nhiều người có phần ganh tỵ, thỉnh thoảng Lành tạm xa căn biệt thự to đùng ở một quận ven sông Sài Gòn để về đây thăm lại ông bà Sáu, lần này nghe Tía Má mình nhắn lên đang gặp phiền toái trong việc ruộng nương dưới quê, nên Lành tức tốc quay về.

Tay sách nách mang lĩnh kỉnh đồ đạc cùng anh Tư Tài xế, lành vượt qua cái cầu sắt cao nghệu rồi rẽ vào nhà, ông bà Sáu chạy ùa ra mừng rỡ:

- Lành... Lành mới về hả con, chú đây là... là gì?..

Hổn hển thở vì mệt Lành nói:

- Anh Tư đây tài xế mới của con đó Tía, anh lái xe cẩn thận mà tính tình hiền lành nữa.

Quay sang anh Tư, Lành giới thiệu:

- Đây là Tía và Má của tui đó anh Tư.

 Anh Tư Tài xế cúi đầu chào song thân của cô chủ nhỏ của mình rồi anh buộc miệng khen:

- Chèn ơi, quê mình dưới đây mát rượi, con thích ghê, chứ ở Sài Gòn bụi bậm xe cộ bóp kèn tối ngày riết rồi muốn điên luôn đó hai Bác.

Ông Sáu cười cười nói với anh Tư:

- Chú em nói chí phải nghe, Qua đây cũng nghĩ như chú mới dong về ở đây nè, tui xa Sài Gòn lúc đầu nhớ lắm chú, giờ thì quen rồi, vô nhà uống nước nghỉ chân chú ơi...

* * *

Cơn nước xong cũng quá trưa, ông Sáu cùng Lành đi dạo bên bờ ranh của mảnh ruộng nhà mình, ông Sáu lấy tay chỉ về phiá cuối bờ ruộng và phiá bên ranh đất nhà ông Chín Sabôchê, không hiểu ông to nhỏ gì với Lành, chỉ thấy lâu lâu Lành gật đầu rồi nói gì với ông Sáu cứ thế hai Tía con như đã hiểu ý với nhau họ mới trở vào nhà...

* * *

- Trời mới có bốn giờ Tía thức chi sớm quá vậy? Con tìm miếng nước uống cho đỡ khát, chiều qua nồi mắm kho của má ngon vô địch luôn, anh Tư tài xế ăn mà khen hoài, con húp nhiều quá nên bây giờ khát nước khô họng luôn.

Ông Sáu đang ngồi nhâm nhi ly nước trà Sen, nghe con gái hỏi ông đáp lời:

- Dưới đây giờ này có người dắt trâu ra đồng rồi đó cô hai, Tía cô thức giờ này đúng rồi, chớ đâu phải giám đốc ở Sài Gòn ngủ nướng đến tám giờ mới vô sở làm.

Nghe Tía nói móc lò mình Lành nắm tay ông Sáu nũng nịu như thời còn trẻ con ở chung với cha mẹ ngày nào:

- Hổng chịu đâu, Tía nói xấu con chứ gì Tía bắt đền cho con đi.

Lành dặm chân lia lịa xuống nền nhà khiến hình ảnh hồi năm nảo năm nào còn in trong trí của ông, những lúc Lành nhõng nhẽo như vậy thì ông hỏi:

- Rồi... Rồi Tía mắc đền cái gì nè.

Chỉ cần đợi như thế Lành lấy hai ngón tay trỏ chỉ vào hai bên má rồi nó đưa cái mặt sát vào mặt ông Sáu, lúc đó ông Sáu ôm chầm con gái vào lòng và hôn con Lành thật nhiều, con Lành ôm chặt ông Sáu vào người khiến bà Sáu phải ghen tỵ bà nói:

- Tía bây là của tao sở hữu đó nghe, bây xí phần hết ráo còn đâu của má hả Lành.

Nghe xong câu nói của Bà Sáu cả nhà phá lên cười, gương mặt ai cũng rạng ngời hạnh phúc.

Hôm nay Tuy lớn chồng ngồng vậy mà Lành cũng làm bộ tịch như thời con trẻ, ông Sáu hôn nhẹ lên đôi má đứa con gái của mình, với ông nụ hôn kia nó vẫn ngọt ngào như dạo nào. Lành cũng vậy nó ôm chặt người Tía thân yêu vào lòng và nó hôn lên đôi má nhăn nheo của ông Sáu, nó vẫn cảm nhận được vị mồ hôi năm nào của Tía  mình cũng y chang như bây giờ, Lành kéo cái ghế đẩu ngồi cạnh ông Sáu rồi lành thủ thỉ:

- Con về chuyến này con đem đủ tiền để bồi hoàn cho hai bác Chín ở bển, nhưng Tía để con thay mặt qua bển nói chuyện dễ hơn, con tính vậy Tía thấy có được không?

Nâng ly trà đưa lên miệng hớp một ngụm ông Sáu ra dáng suy nghĩ, liệu như vậy có nên hay không, ngộ nhỡ bà Chín bắt bẻ thì hư đường hư bột, nhưng ông thấy con gái mình dù sao nó cũng có đủ bản lĩnh tự tin khi nhận công việc tế nhị này, buông ly trà xuống bàn, ông nắn lấy bàn tay đứa con thân yêu, xiết chặt tay Lành ông nói:

- Thôi thì Tía đặt để hết hy vọng vào con, gỡ rối cho gia đình việc này, nhưng thật mềm mỏng nghe con, đừng để xảy ra bất đồng mích lòng nhau thì khó coi lắm nghe con.

Lành dạ vâng rồi đi vào buồng thay quần áo, tiếng gà gáy sáng vang lên rộn rã khắp xớm làng báo hiệu một ngày mới nơi miền thôn dả lại bắt đầu. trước khi ra khỏi nhà Lành dặn anh Tư tài xế:

- Anh Tư cứ ở nhà chơi với Tía tui tự nhiên, nếu thích ăn cây trái gì thì anh cứ dạo quanh vườn nhà, tui công chuyện gần bên chút tui về.

* * *

    Cầm cái giõ đệm loại nhỏ, bên trong có chai rượu whisky, hộp bánh ngọt, hộp trà tàu màu đỏ thắm trong bắt mắt, những món quà này thay miếng trầu làm đầu câu chuyện của Lành và ông bà Chín. Khi đến trước ngõ nhà ông Chín Sabôchê Lành lên tiếng gọi:

- Bác Chín ơi có nhà không bác.

Bên trong giọng bà Chín nói vọng ra, chen với tiếng con ky ky nhà bà sủa vang vì khi thấy người lạ đến:

- Ơi... có đây... ai vậy... Chờ tui chút... 

- Quấu... quấu...

- Cháu Lành con ông Sáu Chịu đây Chín ơi, con qua thăm Chín nè.

- Dữ hông, lâu lắm bác mới thấy bây về, cha lúc này đẹp gái ghê bây, vô đây con gái.

Bà chín ra nắm tay Lành dắt vào nhà, ngồi lên bộ ván gõ Lành lôi ra những quà cáp trao cho bà Chín, Lành nói:

- Con gửi hai bác ít qùa ăn lấy thảo, không biết mua gì con mua đại mấy thứ này hai bác đừng chê nghen.

- Cái con này, hai bác cám ơn con không hết có đâu mà chê với bai bây ơi, chờ bác rót miếng nước uống chơi con ơi.

Bà chạy u xuống bếp bưng ly nước lên cho Lành rồi bà Chín dọ hỏi:

- Lành con, thăm bác thôi hay có chuyện gì không con, thằng Hiếu nhà Bác mới đây thất thì phải con qua sớm chút gặp nó rồi.

Lành chưa vội vô câu chuyện mà hỏi tới chuyện của Hiếu:

- Chín ơi, con nghe Anh Hiếu bây giờ làm chức gì lớn ở xã mình phải hông Chín 

Được trớn bà Chín Sabôchê khoe thằng con mình luôn:

- He... he... Có lớn gì đâu con ơi, nó học ra trường xong xin về quê làm việc, mấy ổng cho nó làm chủ tịch xã luôn, để bác kêu thằng Tèo con anh sáu Phèn nhà kế bên chạy ra xã kêu nó về dùm cho tụi bây gặp mặt, cũng lâu rồi chín thấy bây không nói chuyện như hồi nhỏ nữa nghe.

Không đợi sự đồng ý của Lành, bà ra sân í ới gì đó với thằng Tèo, thằng nhỏ gương mặt hớn hở lôi chiếc xe đạp ra chạy một mạnh về hướng trụ sở xã nơi thằng Hiếu con bà Chín đang làm việc. Khi trở vào nhà Bà chín và Lành vào ngay mục đích cho cuộc gặp hôm nay:

- Chín ơi! Ruộng của nhà ba con sao rồi Chín, con nghe lấn qua lấn lại sao đó Chín kể con nghe với.

Bà chín kể lại đầu đuôi câu chuyện, bà không quên nhắc chuyện ân tình giữa hai ông bạn già chí cốt, và cũng không quên đổ thừa cho cô Mười em chồng mình là người bày ra câu chuyện này, kể xong bà nói:

- Vậy đó con, Chín cũng không muốn khó dễ gì chú Sáu ở bển đâu, ngặt nỗi phần đất này là đất di sản thừa kế, cả đám dòng họ nhà bác Chín bây đều có phần, họ thúc ép hoài Chín đành phải tính hơn thiệt với chú Sáu thôi. Chờ thằng Hiếu nó về tới rồi mình bàn bạc luôn cho nó rốt ráo lần một nghe con.

Từ phía ngoài Sân tiếng xe Honda nổ êm êm, tiếng con ky ky kêu ẳng ẳng, nó ngoắc ngoắc đuôi rồi lao nhanh vào chiếc xe khi thấy Hiếu vừa quẹo vào ngỏ nhà, cũng may Hiếu thắng kịp cái xe bằng không con ky ky khó mà toàn mạng, và cũng do Hiếu nghe Lành về thăm nhà mình, nó rạo rực trong  lòng, tình bạn ngày xưa ngồn ngột quay về, nó cố rồ ga phóng nhanh về nhà quẹo vào gấp, chớ thường ngày nó rà thắng xe chầm chậm vào nhà, con ky ky lúc đó nhảy phóc lên cái yên xe phía sau, bà Chín chứng kiến tận mắt cảnh này bà vui nói:

- Thằng Hiếu với con Ky ky nhà này lập gánh ảo thuật được đó bây, chủ nhật bây nghỉ làm ra sân đình biểu diển cũng thu bộn tiền nha. 

* * *

Dựng xe trong sân, tất tả vào nhà Hiếu nhìn thấy một nàng tiên tuyệt mỹ đang ngồi nói chuyện với mẹ mình, nó lên tiếng:

- Anh chào Lành, khoẻ không em, gió nào đưa cô em giám đốc về lại quê nghèo đây?

Lành đáp lời:

- Dạ em không dám, chào ông chủ tịch xã, oai ghe nha.

Bà Chín thấy hai đứa chào nhau vui vẻ, bà xin phép lui ra sau nhà để đôi bạn trẻ hàn huyên tâm sự:

- Lành ngồi chơi con, bác xuống cơm nước, lâu lâu về ở đây ăn cơm một bữa nghe bây.

Không chờ Lành trả lời, bà Chín nhanh như con sóc mất hút đàng sau tấm màn che nơi của ra nhà sau, còn lại Lành và Hiếu, qua phút bỡ ngỡ sau bao tháng ngày xa nhau giờ gặp lại, mỗi đứa một cương vị trong xã hội, đứa nào cũng danh phận đề huề, để phá tan bầu không khí im lặng từ lúc bà sáu lui về phía sau Hiếu hỏi:

- Lúc này em khoẻ không, mình xa nhau thật lâu rồi nhỉ, anh nhớ ngày xưa mỗi lần tết đến, mà lúc ấy anh với em hai đứa còn nhỏ xíu tụi mình đi lượm pháo nhà chú Sáu Phèn nè, lần đó pháo nổ trên tay em làm anh sợ muốn rụng tim luôn, may mà không sao, ừa nhớ không giao thừa mình hay qua nhà Bác Ba Thành tía chị Bé Hai xin trái chà là ăn đó, anh chia cho em nhiều hơn nhớ không?

- Cha ông Tướng ơi, vụ đó lâu lắm rồi mà còn kể công hoài vậy? Nhớ không lầm anh Hiếu kể chuyện này gần trăm lần rồi,

- Ha ha, không dám trăm lần đâu cô hai vài chục thì có, mà hồi nhỏ công nhận Lành tham ăn số một luôn, xin một cục thèo lèo cứt chuột mà nhất định không cho. 

- Cái ông này, vụ đó xưa như trái đất rồi nhắc hoài, còn ông thì sao nhớ không, hồi nhỏ đi học không thuộc bài bị cô cho qùy gối tối ngày, vậy mà giờ này cũng làm Chủ Tịch, ghê há...

Hai đứa ôn lại thời thơ ấu hết chuyện này tới chuyện khác, rồi thì chuyện thời quá khứ cũng cạn dần, họ bắt đầu cho câu chuyện hôm nay:

- Vụ ruộng nương nhà Tia em giờ anh Hiếu với hai bác tính sao.

Hiếu e ngại nói nhỏ:

- Nói thiệt với Em, nhà anh cũng không muốn vụ này xảy ra đâu, bà cô Mười anh đó, bả lôi giấy tờ ra..

Nóng ruột Lành ngắt ngang lời  Hiếu:

- Em biết nguyên nhân rồi, bác Chín đã kể rồi, vậy theo anh bây giờ nhà em phải trả cho cô Mười bao nhiêu thì vừa để em tính.

Hiếu ngần ngại:

- Thôi vụ này để người lớn nói chuyện với nhau hay hơn em ạ.

Hiếu vừa dứt lời thì đâu từ ngoài sân có tiếng ca lè nhè của người say rượu với dáng đi xiêu vẹo vào nhà:

- Đường tương chao đậu hủ dưa leo, ai chưa ăn chưa phải là.. Người... Trong thói.. đời... cười ra nước ... mắt.. Xưa trắng tay gọi tên bằng hữu, giờ giàu sang,... Ụa.. ụa... ụa..

  Câu ca của bản nhạc Thói Đời có sửa lời chưa dứt mà ca sĩ này đã gục xuống sân ói mửa liên tục, mấy bà lối xóm đi chợ ngang nhà che miệng cười khúc khích rồi lấy tay bịt mũi lủi bước đi nhanh, riêng con Ky ky thì nhào vô liếm sạch chổ ói kia, mấy đứa nhỏ lưng trần lòi rún la lên:

- Coi chó ăn chè của ông Chín sa bô chê kìa tụi bây ơi!

Hiếu chạy ra sân đỡ cha mình vào nhà rồi trách móc:

- Trời tía làm con mất mặt quá, ai đời con làm chủ tịch Tía thì say mèm, kiểu này có ngày con mất chức vì Tía quá.

Nằm trên bộ ván gõ, đôi mắt gần sụp mí ông Chín quơ tay chỉ vào Hiếu nói:

- Ông chủ tịch ơi, ông biết tại sao tui say không? Vì ông với bà chín nhà này nè khiến tui thành cái thằng vong ơn bội nghĩa, tui tỉnh táo mà làm gì hở ông?.ụa ụa, chú Sáu ơi tha lỗi cho Chín Sabôchê này Chú Sáu ơi!

Bà chín nghe tiếng chồng la lối ở nhà trên, biết ông vì chuyện đất cát sanh ra buồn bực lấy rượu giải sầu, bà vào bếp lục cái giỏ trầu của bà nội của Hiếu lấy hũ vôi ăn trầu đem lên nhà trên quẹt vào dưới lòng bàn chân cho ông Chín, vì bà nghe những người lớn tuổi dùng mẹo này để giã rượu cho mấy ngày đệ tử lưu linh, trong lúc lo cho ông Chín bà cất tiếng nói nhằm lay tỉnh ông:

- Có con Lành con chú Sáu Chịu qua chơi mà ông làm mất mặt bầu cua quá trời luôn vậy đó.

lúc này Lành lên tiếng:

- Con cháu không bác Chín ơi, có gì đâu bác ngại.

Nghe tiếng con Lành nói, ông Chín  ngồi bật dậy như chiếc lò xo nén đã lâu ngày nay có dịp bung ra, dường như cái tên Lành làm ông tỉnh hẳn rượu, ông nói trong nước mắt:

- Lành đó hả con, bác chín đây có lỗi với tía con bây lắm, để hôm nào quởn bác phải nói cho chú Sáu hiểu cái lòng của bác chứ như vầy bác buồn mà chết Lành ơi.

-Dạ con hiểu lòng bác Chín rồi, bác nằm nghỉ cho khoẻ mai con qua thăm bác.

Ông Chín dịu dàng:

- Ừ về đi con gái, để bác chín nói câu này con đừng cười bác nhe 

- Dạ con không cười bác Chín đâu.

- Cái con này, nó nói không cười mà miệng nó đang teo toét kìa bà ơi, nè con! bác mà có đứa con dâu như con thì lỡ Bác có ra đi bác cũng an lòng, thằng Hiếu nhà bác nó long bong chuyện vợ con hoài bác rầu ghê lắm.

Cả Hiếu và Lành quá đổi bất ngờ với câu nói của ông Chín, thằng  Hiếu thì làm bộ giận và trách móc Tía mình:

- Trời...  Tía sao Tía nói kỳ vậy?

Còn Lành thì mặt đỏ bừng, thẹn thùng trong lòng nhưng tránh nói về mình: 

- Con thấy anh Hiếu chững chạc rồi bác Chín thế nào cũng tìm được cô vợ ưng ý cho bác Chín mà.

Bà Chín cùng Thằng Hiếu cùng nhìn về phía con Lành, hình như cả hai cũng đã thấy một đều gì đó ở Lành qua cái ước ao của ông Chín có được cô con dâu như Lành.

Lành xin phép ra về và hẹn hôm sau quay lại để tiếp tục câu chuyện ruộng đất nhà mình cho cha già an lòng để cày cấy trên mảnh đất quê hương mình.

* * * 

Lại một đêm nữa ở nơi vùng quê lúc thiếu thời của mình. Lúc trưa nay thằng Hiếu đã quay lại cuộn phim thời thơ ấu ngọt ngào của hai đứa, đến giờ Lành mới thấy thằng Hiếu kể còn xót một câu chuyện, hoặc là nó quên, hay nó cố tình né tránh, câu chuyện chơi nhà chòi của trẻ thơ, ngày ấy bọn nó rủ nhau lấy cây lá quanh vườn nhà cất thành những cái nhà chòi, đứa đóng vai cha mẹ, con cái.. Một hôm không biết do đứa nào bày ra cái chuyện bắt con Lành và Thằng Hiếu làm cô dâu chú rể, hai đứa vào vai vợ chồng son ngọt sớt, con Lành thì lấy mấy sợi dây leo kết hoa vào làm vương niệm đội lên đầu còn thằng Hiếu thì mặc bộ đồ veston bằng lá chuối, có thằng khéo tay lấy kéo cắt lá chuối thành chiếc áo xong lấy chân nhang bẻ ra làm kim chỉ gài vào lá chuối, vậy đó đám cuới hai đứa tưng bừng, tiền mừng cưới là, chuối, ổi xoài, khoai lang .v.v... Cả bọn hùn vô ngồi ăn ngon lành, Lành còn nhớ như in tụi con trai xúi thằng Hiếu phải hun cô dâu trong ngày cưới mới đúng điệu, đang hun cô bé ngon lành thì bà Chín cầm cây chổi lông gà quất vào mông thằng Hiếu mấy cái khiến nó sợ quá dông thẳng về nhà, bà còn buông ra câu nói :

- Con nít mà ai cho chơi cái trò này đây, dẹp, dẹp hết... Bà cấm nghe mấy con.

Đang thả hồn vào kỷ niệm ngọt ngào của ngày xưa thân ái, thì anh Tư tài xế làm Lành phải quay về thực tại:

- Cô Lành nhắm chừng nào mình dìa, tui đi mới hai hôm mà nhớ thằng nhóc ở nhà quá trời.

- Anh nói nhớ thằng nhóc, còn nhớ ai nữa không?

Biết cô chủ ghẹo mình anh Tư tài xế cười cầu tài rồi nói:

- Hổng nói cô cũng biết rồi ha ha,

- Chắc một hai hôm thôi anh Tư, lâu lâu có dịp về quê mà, ở nhà má con nó còn bà ngoại bên cạnh  anh lo gì.

Lành và anh Tư tài xế đang bàn bạc những chuyện khác thì bổng đâu tiếng la của bà Chín vọng sang nghe thảrm thiết:

- Bớ người ta.. Ông Chín tự tử rồi.. Cứu .cứu .

Tiếng con Ky ky nhà ông chín cũng phụ họa theo, tiếng chân lối xóm chạy rần rật trên đường làng quê, cả nhà ông Sáu Chịu cũng chạy qua xem chuyện gì, trước mắt họ ông Chín với gương mặt trắng bệt, miệng thì hôi thuốc trừ sâu. Ông quằn quại trên tay ông Ba Ngãi, trong lúc bối rối có người nói:

- Kêu xe lôi chở ông Chín ra trạm y tế đi cho ổng xúc ruột gấp, hổng biết ổng bị cái gì mà tự vận.

Lành chen ngay vào nói với ông Ba Ngãi:

- Bác chịu khó cõng bác chín qua cầu, con có xe hơi đưa đi cho lẹ.

Chiếc xe hơi do Anh Tư tài xế lái pha đèn sáng rực, chạy nhanh như bị ma đuổi, trên xe ngoài Ông Ba Ngãi, ông Chín còn có ông Sáu, con Lành và Thằng Hiếu, khi xe rẽ vào cổng bệnh viện huyện thì ông Chín được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Qua sự cứu chửa kịp thời nhất là nhờ tài lái xe của anh Tư tài xế và cũng không quên nhờ cô gái mà ông Chín ước ao là dâu của mình đã có mặt kịp thời cứu ông một bàn thua trông thấy...

* * *

Trời về gần sáng sương xuống ướt lạnh, thấy Lành co ra trong chiếc áo mong manh, Hiếu cởi áo khoác và đắp lên vai cô dâu bé bỏng dạo nào, hơi ấm từ chiếc áo khiến Lành cảm thấy dễ chịu và thầm cảm ơn chú rể dạo nào đã lo cho cô dâu một cách vuông tròn trong trò chơi nhà chòi của ngày xưa.

Trời sáng hẳn, sau khi khám lại một lần cuối, bác sĩ thấy tình trạng ông Chín không còn gì nguy hiểm đến tánh mạnh, sau khi phạt hành chánh tội hủy hoại thân thể hết mấy trăm ngàn đồng ông được cho xuất viện ngay trong sáng nọ.

* * *

Về đến nhà mọi người hỏi han nguyên nhân vì đâu ông chín quyên sinh, ông Chín thong thả kể mọi sự tình, chủ yếu là ông không muốn làm người vong ơn bội nghĩa với ông Sáu nên ông mới rũ sạch nợ đời bằng cách uống thuốc rầy.

Cô Mười, người đem cái bằng khoán ra để nhằm lấy lại đất nhưng khi thấy ông anh mình quá nặng tình với ân nhân mà quyên sinh thì bà cũng không còn dám đề cập đến chuyện này nữa, đã vậy bà còn nhờ ông Mười Một em bà đánh tiếng về quê cho biết thôi không còn đòi đất ruộng của ông Sáu Chịu nữa  , khi biết tin này phải công nhận người vui nhất khi câu chuyện này kết thúc có hậu là hai ông bạn già cố tri của câu chuyện này, nhưng người vui kế tiếp là cô dâu và chú rể của trò chơi nhà chòi ngày xưa, khi làm xong bổn phận cứu ông Chín thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, Lành để toàn bộ số tiền cho ông Sáu đứng ra giải quyết, trở lại Sài gòn làm việc, hàng tuần lúc này anh chàng Chủ Tịch xã phải cưỡi xe gắn máy về Sài gòn trình diện cô Giám Đốc Lành. Không ngờ một thời gian sau cái ước vọng của ông Chín sabôchê đã biến thành sự thật.

Khi hết nhiệm kỳ Hiếu thôi không làm chủ tịch xã nữa, Hiếu quay lại trường để học lên cao nữa để tìm tương lai qua ngã rẽ khác, còn công việc của Lành ngày càng phát triển, không lâu sau thiếp hồng báo tin đến khắp mọi người thân quen. 

Bên các bàn tiệc nơi quê nhà, mọi người đông đủ, ngồi trong mấy chiếc rạp dựng lên, trong tiếng nhạc nhè nhẹ, bà con ăn uống mừng tiệc cưới, mừng cho đôi trẻ ngày nào trong trò chơi nhà chòi, đến lúc cắt bánh và uống rượu giao bôi xong, mọi người la lên:

- Chú rể hôn cô dâu đi...

Thằng Hiếu  chợt nhớ lại mấy đứa bạn trong xóm xúi dục câu nầy khi hai đứa chơi trò cô dâu chú rể ngày xưa, Thằng Hiếu toan đặt nụ hôn nồng nàn lên đôi môi xinh mộng của con Lành tự nhiên nó ngập ngừng rồi nhìn về phía bà Chín, hình như nó xem bà Chín mẹ mình có cầm cây roi mây sau lưng hay không, dường như kỷ niệm xưa cũng ùa vào tâm trí bà Chín bà chợt nhớ rồi xoè hai bàn tay trống không cho chú rể xem, lúc này thật sự nụ hôn trao cho nhau giữa tân lang và tân giai nhân bắt đầu như mật ngọt.

Từ góc xa cuối góc cái rạp có một  bàn tiệc mà nơi đó chỉ có hai ông sui gia đang quàng vai bá cổ với nhau uống cạn chén rượu nghĩa tình như ngày nào, trong lúc ngà ngà say, ông Sáu mới hỏi ông Chín:

- Anh Sui, hồi đó anh tự tử làm chi, may mà anh không chết, chứ không thì....

- Chú Sáu... ý quên anh Sui, tui tính dấu biệt cái vụ này, nhưng thôi bật mí cho anh luôn nè, tui đâu có tự tử gì đâu anh sui. 

Ông Sáu chưng hững hỏi:

- Anh nói sao ngộ vậy, chính tui với con Lành đưa anh đi xúc ruột anh quên rồi hả 

- Ha ha, bởi vậy tui mới phục tui sát đất,  nếu tui không đóng kịch dễ gì anh còn được miếng ruộng để  anh cày cấy đâu, hoặc là anh sẽ mất số tiền bồn bộn à nghe.

- Anh đóng kịch gì, nói nghe thử coi 

- Tui đâu có uống thuốc rầy thuốc riết gì đâu, cái đó hớp vô một ngụm đứt bóng như chơi, tui chỉ thoa thuốc rầy ngoài da thôi, còn sùi bọt mép thì tui lấy mấy viên vitamin loại sủi bọt ngậm vô miệng, gương mặt tui anh thấy trắng dã là tui lấy bột mì thoa lớp thật mỏng rồi làm bộ con mắt lờ đờ trợn trắng là ăn tiền rồi, anh nhớ cha nội nào cõng tui lúc đó không? À đúng rồi ông Năm Ngãi chứ đâu, bữa đó mình mẩy ổng làm ruộng mới về chưa tắm hôi rình, nằm trên lưng ổng tui nín thở từ nhà ra tới xe, có lúc mắc cười quá tui cắn răng chịu trận chứ cười một cái là thua liền, xong rồi đó,  bí mật này anh đừng cho ai biết hết nghe anh sui.

- Cạy răng tui tui cũng hổng nói thì có ai mà biết được ha ha.

Hai ông sui không ngờ lúc này thì con Lành và thằng Hiếu đứng sau lưng nghe hết đầu đuôi chuyện nọ hai đứa đồng thanh hô lên:

- Tụi con biết nữa... ha ha 

Âm mưu bại lộ ông Chín gỡ gạc một câu:

- La lớn nữa đi hai con, cô Mười tụi bây đàng kia kìa.. Bả lấy ruộng của Tía tụi bây liền bây giờ, liệu hồn nghe mấy con.

Cả bốn người quá đổi hạnh phúc ôm nhau cùng cười khiến khắp các bàn tiệc vỗ tay rân trời chúc cho đôi uyên ương trăm năm hạnh phúc. 

Sài gòn ngày 27/7/2012 
Hai Hùng SG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét