Thứ Năm, 25 tháng 1, 2018

Ký Ức Tuổi Thơ Của Tui... - Kỳ 9

Tự thuật truyện của Mỹ Nhan Hà 


DUYÊN NỢ tt..

Đó là một ngày trời trong xanh với những đám mây trắng điểm xuyết bồng bềnh đẹp như tranh vẽ. Hôm nay là ngày Nhóm Họ, cả xóm rộn ràng xúm nhau phụ tiếp dùm cho đám cưới chú Bảy. Thôi thì mỗi người một tay ai mần được gì thì mần. Thanh niên trong xóm kẻ đi bắt heo bên sông dìa. Người thì lo hè túa nhau vô vườn chặt cây đủng đỉnh, đọt dừa non và chuối cây dìa dựng rạp. Bi giờ mới thấy phục cái sự khéo léo của đám thanh niên nhe. Ba tui vừa là bạn lối xóm vừa là bạn lính trong bót Vĩnh Lạc nên có mặt ở nhà chú rể thiệt sớm để phụ dí anh em bạn đi mượn bàn ghế ở xóm về chất 1 đống rồi quay qua dựng rạp cưới. Vật liệu đốn dìa để giữa sân rồi ai nấy người chẻ tre làm sườn rạp cưới, người nào khéo tay thì thắt lá dừa, người kết bông đủng đỉnh giống y như bức màn có chữ SONG HĨ. Cổng rạp đẹp rực rỡ với bảng TÂN HÔN màu đỏ chót. Hai bên cổng , lá dừa được thắt hình long phụng đuôi dài mấy thuớc xòe ra như đương múa. Cột tre được ốp bẹ chuối láng bóng quấn giấy xanh đỏ tím vàng ta nói đẹp lộng lẫy luôn. Xong đâu đó các anh sắp xếp bàn ghế ngay ngắn rồi phủ khăn trải bàn đỏ rực đúng như tinh thần đám cưới hết biết nhen. 
Còn các cô gái cũng không kém phần khéo léo đảm đang. Má tui theo bà ngoại tới phụ lúc hừng đông sáng . Các cô hè nhau khiêng cần xé đi mượn chén dĩa nồi niêu xoong chảo chén đủa...vv. người nào mượn của ai phải ghi các món đồ mượn để qua đám cưới biết đường mà trả. Mượn xong rồi các cô chất ở sàn nước rồi xúm nhau rửa sạch lau khô úp lên cái giàn tre khổng lồ mà mấy anh thanh niên vừa mới đóng thất thời đó.
Ba tui vừa phụ làm chớ con mắt thì liếc kiếm coi má tui đương ở đâu. Còn má e thẹn không dám quay đầu dòm ba tui một lần nào..! Gió từ sông thổi vô mát rười rượi làm lòng cô gái chớm xuân thì xao xuyến và ngập tràn hạnh phúc. Cô ngồi nghỉ tay dưới bóng mát của hàng gòn xanh mướt, xung quanh cô gương mặt ai cũng lộ vẻ hân hoan nói cười sao mà dễ thuơng quá ! Hay bởi vì cô đang vui , đang ngời ngời mơ ước mà cảnh vật vui theo..!

Tiếng heo kêu eng éc thảm thiết làm má sực tỉnh. Thì ra ở đám cỏ rộng bên hông nhà ,mọi người tụ lại đông nghẹt coi ông Ba thọc huyết heo. Tự nhiên má có cảm giác như ai đương dòm mình, má quay lại đã thấy ba tui đứng đó từ hồi nào. Má tui giựt mình bẽn lẽn cúi mặt xuống rồi kín đáo liếc coi có ai thấy hông. May quá! Hàng gòn dày che khuất 2 người , vả lại họ đang bu quanh coi đâm heo. Ba bước tới : 
- Chào cô Ba..
- Dạ .. chào anh ba Phú.
- Gặp cô ở đây tui mừng quá. 
-.............
- Tui biết nói vầy thì hơi đường đột, tối nay xin phép cô Ba cho tui .. gặp ít phút .. được hông cô Ba? - Ba tui thu hết can đảm mở lời..
Má cúi gằm mặt, 2 lỗ tai nóng rần rần mà hổng biết chun xuống đâu cho đỡ thẹn.
- Nghen cô Ba... tui định thưa vài lời với cô.
- Dạ. Tui.. tui .. - má ấp úng , lưỡi líu lại chưa biết nói sao thì nghe tiếng bà Năm : 
- Quơ, mấy cô mấy chị đâu, xúm lợi gọt củ cải củ hành, rồi tỉa bông sẵn đi hen. Xế chiều còn nhiều chiện mần lắm đa. Đợi họ ra thịt là xúm vô nấu cho kịp đãi nhóm họ tối nay á nghen.
Má vừa trở lui vừa nói: 
- Để tui vô nhà mần công chiện nghen anh Ba. 
Rồi má bước thiệt lẹ vô nhà sau, bỏ ba tui đứng ngỡ ngàng tại đó.

Tối đó 3 cây đèn măng sông rọi sáng trưng cả sân rạp trước và sân sau rồi lan xa hai bên nhà hàng xóm. Đám con nít kéo bầy bầy chạy tới chạy lui đùa giỡn ầm ĩ cả góc sân. Sau nhà tiếng dao bằm lên thớt lốp bốp vang cả xóm. Các bà các cô vừa làm vừa nói chuyện nho nhỏ, thỉnh thoảng cười rúc rích. Cái bà sồn sồn thợ nấu chánh đi tới đi lui nhắc làmcái này , sai làm cái kia liền miệng . Việc mần gà vịt thì đã có tốp thanh niên tài giỏi nhận nhiệm vụ để lấy lòng mấy cô. Vừa mần họ vừa đưa đẩy chọc ghẹo các cô gái. Cô thì háy, cô thì nguýt chớ trong bụng mừng như mở cờ. Hễ trong xóm có đám cưới là thế nào cũng có mấy cặp quen nhau cho mà coi !
Má tui nhận nhiệm vụ làm ba tê thịt nguội. Biết má khéo nên chủ nhà đặt cọc trước. Má chỉ cách cho các chị em bạn đang ngồi trên bộ ván ngựa gõ xắt thịt, lạng da heo cho thiệt mỏng rồi phi tỏi hành cho vàng để ướp thịt. Còn má đi rửa chục cái bong bóng heo ngâm rượu từ nảy giờ cho nó hết hôi để lát nữa dồn ba tê rồi đem hấp. Hấp xong chờ nguội đặng bỏ vô thùng trấu ướp nước đá cho dai để ngày mai đãi cưới.
Bên bộ vạt sau hè các bà đương xắt mỏng lõi chuối cây non để trộn gỏi gà vịt đãi khách nhóm họ. Sở dĩ phải làm thêm vịt xiêm vì có người cử hông dám ăn thịt gà. Hơn chục con gà vịt vớt từ nồi cháo khổng lồ ra để lên mâm đang bốc khói nghi ngút chờ chặt miếng. Đầu heo và đồ lòng khìa nước dừa tươi vàng ươm thơm lừng mùi ngũ vị hương. Rồi khô cá đuối ó, khô mực nướng lên đập cho tơi và tô nước mắm me để phục vụ cho mấy bàn nhậu.

- Mời hết thảy các cô các bà ra ngồi bàn dùng bữa thanh đạm dí gia đình rồi hãy vô mần tiếp nghen.
Chủ nhà vô bếp vừa mời ,vừa nắm tay mấy cô gái đương õng ẹo mắc cỡ kéo ra trước rạp. 
- Dạ thôi ,tụi con ăn trong này được rồi bá Tư ơi..!
- Ý, đâu được nà! Mần cực khổ sáng giờ, mờ ngồi trong bếp ăn sao đặng. Ba má mấy cháu rầy bác cho coi. Ăn mới có sức mần tiếp chớ, héo hông..!
Mấy cô còn dùng dằng thì bác Bảy tiếp
- Phụ lòng bác Bảy ha mấy con. Bác buồn lắm đa!
Vậy là đám nhóm họ rộn ràng đầy nghẹt đông vui hết cỡ. Chủ nhà cũng điệu nghệ nên sắp xếp bàn các cô các cậu gần nhau. Còn bàn các ông già bà cả hay sồn sồn bên kia. Bà ngoại tui được chủ nhà trọng vọng mời mâm trong nhà ngay kế bàn thờ sáng trưng đèn đóm bông hoa và bộ lư đồng bóng loáng. 
Ba tui không biết uống rượu nên vô 1 ly là mặt đỏ ké. Ngồi bên này chớ con mắt ba cứ dòm lom lom qua bàn của má. Còn má trong bụng cứ nghĩ tới lời đề nghị của ba mà tim đập liên hồi. Các chú bác bạn ba rượu vô ngà ngà bắt đầu màn đờn ca tài tử. Tiếng đờn sến và đờn ghi ta phím lõm hòa quyện nhịp nhàng theo nhịp gõ song loan . Những bản vắn được các chàng trai thi thố nhã ngọc phung châu làm nên một không gian diễm ảo say đắm lòng người.. Dịp này những bài ca thay cho nỗi lòng được các anh trau gởi một cách gián tiếp làm lòng các cô gái lâng lâng. Họ ăn nhỏ nhẹ , môi cười chúm chím, ánh mắt long lanh.. hôm nay thôi thì bao nhiêu gấm vóc lụa là vàng vòng lấp lánh mà các cô được dịp trưng ra , tô điểm thêm má thắm môi huờng càng xinh đẹp quá.. hàng cây hai bên đường lã ngọn rì rào theo từng cơn gió mùa thu lồng lộng. Gió chao nghiêng những ngọn đèn lồng rực rỡ hắt ánh sáng lung linh nhún nhảy lên từng gương mặt hân hoan tràn đầy hạnh phúc.

Từ khi ngồi vào bàn má tui chưa lần nào dám đưa mắt qua bàn của đám thanh niên nhưng má biết có một người đang nhìn mình say đăm .Hôm nay má bận áo dài lụa màu huờng lợt, quần sa ten trắng bóng, tai đeo đôi bông vàng hột ngọc trai với xâu chuỗi ngọc trai trên cổ thiệt nền nã sang trọng. Ông ngoại cưng má nên khi ghe chài chở hàng qua Nam Vang buôn bán về là ngoại mua son phấn dầu thơm Pháp về cho má. Má rất thích mùi Soir de Paris . Mỗi lần đi đâu má hay xức một chút sau vành tai và 2 cổ tay, vì vậy tỏa ra mùi thơm quý phái. Thời đó dân xài dầu thơm coi như sang lắm đa. 
Đang suy nghĩ bỗng má thấy ai lay nhẹ cánh tay. Bác Mười gái cúi xuống nói nhỏ:
- Bà Hai kêu cô ba vô nhà bà biểu.
- Dị ha chị Mười
Má đứng lên nhỏ nhẹ: 
- Mấy chị ở dùng bữa nghe. Tui vô coi má tui sai mần cái chi đây. 
Rồi má bước theo bác Mười gái vô nhà trong. Ai dè bác kéo má tui vòng ra sau hè rồi lôi tuốt ra sau . Má ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, má tui hông có trong nhà sau chị Mười?
- Ậy, cô đi theo tui nè. 
Bác dắt má tui quẹo qua vườn nhà ông Sáu . Ông Sáu Thêm vợ mất sớm ở vậy nuôi con. Con cái lớn làm ăn xa nên giờ ông ở có mình ên. Ông có tật đau lưng nên tối đi ngủ sớm. Má tui hồi hộp chưa hiểu chuyện gì. Tới hàng cây điều nhà ông Sáu thì má nhìn thấy một dáng người đương đứng dưới tán lá rậm rạp. Người đó là ba tui..


GIAN NAN..

Hông biết đêm đó ba má tui nói chi (hông nghe kể lại) mà mấy hôm sau ông bà nội tui nhờ mai mối qua thưa chuyện với ông với ngoại tui. Ông mai cũng là người uy tín nên ông bà nội tui mới cậy nhờ. Ông ngoại đợi ông mai về rồi kêu má tui lên nhà trên cho ông hỏi chuyện. Má tui trong lòng hồi hộp lo lắng lắm vì biết tính ông ngoại tui rất khó. Ông ngoại ngồi trường kỷ , nghiêm nghị hỏi:
- Bên nhà ông bà Hai thầy thuốc cho người qua dạm hỏi con cho cậu Ba Phú. Con con ưng không?
Ma tui cúi đầu mà bụng run cầm cập. Nào giờ má chưa dám nhìn thẳng vô mắt ông ngoại tui lần nào. Ông ngoại tuổi dần, thần thái uy nghi nên ai cũng nể sợ.
- Dạ.. thì Chệt Má tính sao con nghe vậy. 
- Con có quen với Cậu Ba sao?
Má giật mình lấm lét :
- Dạ... con.. con biết ảnh.
- Dị cậu hỏi con làm vợ, con ưng hông?
Má không trả lời, rồi chảy nước mắt. Ông ngoại dòm má , đợi một lát rồi hỏi tiếp: 
- Như dị là coi mòi con ưng phải hông?
Má tui nín thinh , tay run run nắm chéo áo mồ hôi túa ra ướt đẫm khuôn mặt. Hớp 1 ngụm trà, ông ngoại tằng hắng rồi thủng thẳng nói:
- Con à, con biết làm vợ lính là chịu cảnh nghèo hông? Lảnh lương đầu tháng tới giữa tháng phải đi mượn tiền rồi. Chệt sợ con khổ con biết hông! Sao bao nhiêu chỗ giàu sang cưới mà con chê. Người ta chủ dựa cá , chủ chành gạo ghe chài năm bảy chiếc bây chê . Rồi chủ nhà máy xay lúa bây cũng hổng chịu. Nay bây nghĩ sao tính ưng lính? Chệt hổng lo cho bây được có chồng tử tế hay sao ?
- Dạ, con thấy gia đình ảnh cũng tử tế mà Chệt. 
- Ậy, ở đây Chệt muốn nói so với những chỗ kia thì nhà họ có bì được hông? Bây chê họ thì phải có chồng hơn họ. Đằng này so le quá, họ cười cho.
Má tui bình thường rất sợ ông bà ngoại, nói gì cũng vâng dạ răm rắp. Hôm nay thì khác, tình yêu làm má như can đảm lên, mà bản tính má tui cũng không là người dễ khuất phục. Má trả lời ông ngoại: 
- Dạ thưa Chệt Má, con biết những điều Chệt nói là đúng. Nhà anh Ba Phú tuy không giàu sang bằng nhà họ. Nhưng ảnh hiền lành, đàng hoàng mẫu mực. Ảnh không ăn chơi đàng điếm cờ bạc rượu chè. Còn mấy người nọ giàu sang nhưng con hổng ưng vì con thấy họ ỷ giàu chỉ lo ăn chơi, nhậu nhẹt. Mơi mốt con dìa làm vợ sao mà vui vẻ hạnh phúc. 
Ông ngoại gằn giọng : 
- Sao con biết hông hạnh phúc? Bi giờ họ còn trai tráng họ ăn chơi cho phỉ. Mơi kia mốt nọ lập gia thất thì họ chán chê rồi, họ có thèm nữa đâu. Lúc có vợ con thì họ biết làm ăn chớ. Sản nghiệp cha mẹ bề bề hông lẽ hổng theo ha?
Má tui cúi đầu, nước mắt lả chả. Bà ngoại nảy giờ ngồi im, chợt lên tiếng:
- Chệt con nói phải thì nghe Chệt đi con. Lấy chồng nghèo khổ lắm đa. 
- Tui thấy hổng đặng rồi nghe bà, bà coi mờ dạy nó lợi đi. Vài hôm người ta qua liệu mờ trả lời. Tui đi theo ghe qua Nam Vang chuyến này cả tháng hơn đó đa.

Chạng vạng hôm đó má tui vô buồng đóng cửa sớm. Bà ngoại gõ cửa buồng một hồi má mới ra mở cửa. Bà ngoại bước vô buồng rồi ngồi lên giương. Kéo cái khăn choàng hầu xuống phe phẩy quạt nhè nhẹ , ngoại nhỏ nhẹ hỏi:
- Chệt con nói dị là ổng không gả rồi. Con liệu mà nghe Chệt đi con. Bây biết tính ổng một một hai hai, hông có dễ thay đổi đâu.
Má buồn rười rượi :
- Chệt hông gả thì con chịu. Nhưng mờ mơi mốt con sẽ hổng có ưng ai hết .
- Úy, con đừng có nói chơi. Ông mờ nghe là bây hổng yên đa. 
- Con nói thiệt . Chệt Má có đánh con chết con cũng nói dị hà. 
- Chần ơi, bây dại quá dị con. Chỗ sung sướng thì bây chê. Đút đầu vô chỗ khổ. Chệt Má thuơng con mới tính chỗ sung sướng cho con. Chệt con cũng là người có tiếng tăm, làm sui gia không xứng cũng mất mặt với người ta chớ con.
- Má ơi, thuơng con như dị là làm khổ con. Con có chồng sung sướng con nhờ, cực khổ con chịu, sau này con không dám đổ thừa cho Chệt Má. 
Ngoại thở dài : 
- Ới à, ai có con gái cũng muốn gả con vô nhà khá giả mà huởng cho sướng tấm thân.
- Chưa chắc sướng đâu Má ơi. Có khi ghen không cũng chết.
Bà ngoại bực bội vắt cái khăn lên vai rồi đứng lên cái rột :
- Ứ hự.. nói giống gì bây cũng cãi cho được. Thiệt là bực bội quá.! 
Rồi ngoại quày quả bước ra.

Suốt một đêm má cứ trằn trọc, nghĩ tới những lời ông bà ngoại nói rồi nhớ lại những tháng ngày thơ qua thơ lại trong cái bàn ủi con gà. Má ứa nước mắt nhớ cái đêm gặp ba ở sau vườn nhà ông Sáu Thêm. Đêm đó ba như trút cạn nỗi lòng chờ mong thuơng nhớ. Hai ngưòi đứng cách nhau gốc cây điều. Má thì dựa vô gốc cây cho đỡ run còn ba đứng bên kia , tay nắm cành de thấp xuống cho có can đảm mà thố lộ nỗi lòng. Ba hứa là sẽ nói với ông bà Nội qua hỏi cưới Má. Mong má ưng thuận . Giọng ba đầy hy vọng. Dưới ánh sáng lờ mờ, má thấy ba cười lộ làm răng đều trắng muốt. Nụ cười hiền hậu làm sao..!. Bây giờ ông bà ngoại đã cự tuyệt thì hy vọng đã tan thành mây khói, Má khóc thuơng cho mối tình tinh khôi đẹp đẽ mà má đã ấp ủ biết bao hy vọng. Rồi ba sẽ đau khổ khi biết Ngoại không gả má cho ba.. 
Nước mắt thấm ướt gối nằm. Má để mặc cho nó chảy nhạt nhòe đôi mắt.. gió đêm lướt thuớt rì rào trên mái nhà rồi nhảy chồm vào những tán tá sau vườn làm rung lên khúc nhạc buồn não nuột. Má ngồi dậy ôm gối vào lòng rồi dựa lưng vào vách. Lòng ngỗn ngang như tơ vò không biết làm sao.! Gà gáy sang canh nheo nhóc.. tiếng trống đám ma thùng thùng lan xa trong đêm vắng càng bi thuơng cho thất vọng trào dâng..

Gia đình bên Nội tui buồn lắm khi nghe ông mai nói lại. Ba tui bỏ ăn mấy ngày nằm liệt giường khổ sở. Ông Nội lo lắng hốt cho ba mấy thang thuốc bổ kêu bà Nội sắc cho ba uống. Cô hai Nhâm trề môi :
- Bi dờ có thuốc tiên nó cũng hông có hết bịnh , nó lậm dữ gồi..
Bà Nội tui nạt :
- Bây mở miệng là vô duyên hà. Em nó buồn mờ bây ăn nói dị hả!
- Thì tui nói có trật ha.. hứ. Quý tử của má mờ ! 
- Thôi, mầy nín dùm cho tao nhờ cái..

(Còn tiếp... mời đón xem kỳ 10)
Mỹ Nhan Hà







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét