Thứ Năm, 25 tháng 7, 2019

Tản Mạn Đời Thường - Kỳ 7/2

MỘT MẢNG ĐỜI THƠ ẤU (tt)
Tản mạn của Thanh Hà 

4/-

Thuở ấy, cuộc sống xóm tôi rất lặng lẽ thanh bình. Lưu thông trên sông đa số là những chiếc xuồng ba lá chở trái cây rau cải bán dọc bờ. Hoặc của người chài giăng lưới bắt vài con cá nho nhỏ lòng tong, cá chốt, cá lìm kìm, cá bóng kèo, cá he, cá linh… cũng đủ một bữa ăn cho gia đình. Thỉnh thoảng mới có vài chiếc vỏ vọt chạy bằng động cơ hai thì nổ ròn tan lướt nhanh qua làm xáo động chút không gian tĩnh mịch , rồi từ từ xa dần trả lại sự yên ả cho vùng quê Rạch Sỏi.

Mỗi năm có thời kỳ mùa nước nổi -còn gọi là mùa lũ sông Cửu Long- từ tháng 8 đến tháng 11 dl, nước tràn vào sân sau kéo dài vài tuần lễ. Lúc đó nước chảy xiết, những khóm lục bình cùng rác rến, xác thú vật… hè nhau kết bè xâm lấn mặt sông, nhìn giống như mụ đàn bà lên cơn hung dữ, nanh nọc, xấu xí vô cùng.

Thì ra không phải lúc nào nhánh sông sau nhà tôi cũng phẳng lặng như nàng thiếu nữ hiền hoà, thuỳ mị .

Một hôm có đứa trẻ ở lứa tuổi chúng tôi tắm sông rồi bị nước cuốn trôi chết đuối.

Má sợ nên không cho phép chị em tôi xuống nước tập bơi lội, dù dưới bến ngoại có đặt nhiều tảng đá to để khi nước ròng thì người lớn xuống ngồi giặt quần áo, rửa rau khoai, cá thịt. Má bắt phải ngồi trên cái cầu lót ván cất de ra ngoài sông diện tích khoảng 6 mét vuông. Một góc quây lại thành nhà tắm kín đáo cho người lớn, còn tụi trẻ cứ tha hồ ngồi tắm lộ thiên chả sợ phạm thuần phong mỹ tục gì. Dùng cái thùng plastic 10 lít cắt làm hai đóng thanh gỗ ngang, cột dây để thòng xuống sông múc nước lên tắm gội.

Mỗi ngày, khoảng 16 giờ là má kêu chị ba, tôi, em năm, em sáu đi tắm. Trời chiều ngã bóng về tây, gió hiu hiu thổi đung đưa mấy tàu lá dừa cạnh bến, mặt nước dâng cao hai bên bờ, sạch trong mát rượi làm sao mà lũ trẻ chúng tôi không háo hức chỉ muốn hoà vào làn nước ngọt ngụp lặn vùng vẫy thoả thích cho được.

Hồi đó chị hai được coi như người lớn rồi, dù chỉ mới có 13,14 tuổi gì thôi, nên chị không được quyền tắm ngoài trời thênh thang gió lộng nữa. Cô em út chưa ra đời.

Má ngồi trên nhà nơi có đặt bàn máy may nhìn ra cửa sau, từ nơi đó má có thể vừa ngó xuống cầu trông chừng bốn chị em tôi vừa may quần áo cho người lối xóm kiếm thêm thu nhập phụ với ngoại và ba nuôi chúng tôi.

Mấy chị em tôi tuy ngoan ngoãn nhưng đôi khi sức cám dỗ của giòng sông quá mãnh liệt nên chúng tôi dám vượt qua nỗi sợ bị phạt bằng cách nghĩ ra mưu kế để lừa má ! Là một đứa ngồi trên cầu vị trí sao cho má từ trên nhà nhìn xuống là thấy, còn ba đứa kia thì nhào xuống sông lặn ngụp. Lần lượt đứa này thay phiên đứa kia lên cầu, cũng giả bộ múc nước tắm kỳ cọ để đứa khác nhảy xuống. Cứ vậy, xoay vòng cho công bằng. 

Cho đến một ngày …. tôi bị đĩa đeo vào người thì việc lừa gạt này mới chấm dứt.
Bữa đó, khi tới phiên tôi phải leo lên ngồi canh má trên cầu thì chị ba mới kịp phát giác, kêu lên :
—A , T.H bị đĩa đeo ở chân kìa.

Chưa thấy, chỉ mới nghe tiếng đĩa đeo là tôi đã sợ điếng hồn nhảy tót lên bờ ngồi vừa giẫy hai chân đành đạch vừa thét la inh ỏi to đến nhà hàng xóm cũng đổ xô ra coi có chuyện gì. Má bỏ cái áo đang may chạy vội xuống cứu nguy. Người ta nói :”dai như đĩa” quả không sai, má nắm đầu này thì nó móc vào đầu kia phải mất lúc lâu mới giật nó ra khỏi chân tôi được.

Eo ôi, nhắc đến mà còn nổi gai óc cùng mình .

Thế là chuyện lén má xuống tắm sông bị đổ bể. Bốn chị em phải khoanh tay xin lỗi má và hứa từ nay về sau sẽ không tái phạm nữa. 

Vì vậy mà chị em tôi không ai biết bơi lội dù nhà ở sát mé sông. Chỉ khi sang đây tôi mới được chồng dạy khi đi tắm thermale cùng nhau. Như cá từ lâu thiếu nước, tôi chỉ tập vài lần là bơi được. Lúc đầu vài sải, dần dần mỗi ngày mỗi tiến bộ, nhiều hơn, nhanh hơn. Bao nhiêu năm nay, tôi đi piscine đều đặn cách hai ngày một lần, và mùa hè thì ra biển vẫy vùng cùng ngọn sóng đại dương.

5/-

Nhắc việc tắm sông, tôi nhớ một câu chuyện vô cùng xúc động và thương tâm về sự trung thành của chú chó Bernard của chúng tôi.

Nhà tôi có nuôi một con chó berger Đức tên Bernard, giống được miêu tả là rất thông minh, can đảm,mạnh mẻ, trung thành, tin tưởng, vâng lời, trực giác bén nhạy trước nguy hiểm.

Hiện nay ở Thuỵ Sĩ các vị linh mục sống trên vùng núi cao Grand Saint-Bernard vẫn còn nuôi giống chó này để canh giử bảo vệ họ và cứu hộ nếu chẳng may có người leo núi gặp nạn do tuyết lở.

Như tôi nói, hồi ấy xóm tôi vắng hoe , ngoài đường ít người qua lại. Nhà bà dì tư ( em ruột bà ngoại ) kế cận nhà chúng tôi. Bà có ba người con gái, hai dì lớn đã lấy chồng, còn dì út năm ấy 17,18 gì đó nhưng tánh còn ngây thơ khờ dại đến độ mỗi lần tắm dì cứ tự nhiên cởi phăng hết quần áo nhảy xuống sông , xong cứ trong dáng hình Eva như vậy mà nghênh ngang đi vòng qua sân nhà tôi để về nhà dì. Ông ngoại tôi đang nằm võng trước hiên thấy, mắng:
—Trời,cái con Bé này sao mầy lớn tồng ngồng cái đầu mà còn tắm trần truồng đi ngời ngời hổng biết mắc cở gì hết vậy hả con quỉ. Người ngoài nhìn vào còn thể thống gì nữa chứ. Thật hết biết luôn. 

Sau lần đó thì dì mặc nguyên quần áo xuống sông tắm gội chứ không còn diễn show khoả thân nữa. Hi hi

Trở lại chuyện Bernard yêu quí của chúng tôi. Nó là con trai mà ba tôi đã làm cho nó không còn khả năng của đấng nam nhi nữa. Bernard rất thân với chị em tôi, suốt ngày cứ quấn quýt đùa giỡn, chúng tôi đè đầu cưỡi cổ mà nó vẫn vui vẻ để chúng tôi thích làm gì thì làm, giống như một người chú nhân từ với bầy cháu lí lắc  tính theo tuổi thọ của chó, nếu 5 năm thì tương đương với người 40 tuổi ).

Nhưng nếu người ngoài mà có ý định chọc ghẹo hay giả bộ đánh chúng tôi thì chú ta sủa vang sấn sổ chồm lên như muốn nuốt sống họ vậy.

Một chiều nọ, dì út rủ chị em tôi xuống tắm. Ngoại lệ, chị hai cũng tham gia. Có dì út nên chị hai thử ra hơi xa bờ chẳng may bị hụt chân, chị không biết bơi nên ôm chặt cổ dì út khiến cả hai cùng chìm đầu xuống nước. Bernard đứng trên bờ canh chừng tự nãy giờ, tưởng là dì út hành hung chị hai , bèn nhảy ngay xuống nước, nhắm vào dì út cắn tơi bời. Cả dì út lẫn chị hai càng chìm sâu thêm, may bà ngoại xuất hiện kịp thời, bơi ra kéo hai người lên bờ. Vào bờ rồi, dì út, chị hai bị uống nước ho sặc sụa. Lúc đó Bernard vẫn còn tức giận cứ sủa như quát vào mặt dì út, đến chừng bà ngoại quay sang cắt nghĩa với nó thì chú chàng mới chịu im. Có lẽ nó không hiểu từng lời, nhưng qua cách nói chuyện cùng cử chỉ nhẹ nhàng của ngoại, nó hiểu rằng dì út không có ý làm hại chị hai .

Tưởng rằng Bernard sẽ làm bạn với chúng tôi mãi mãi, ai ngờ một hôm chị em chúng tôi đi học về, không thấy chú ra chào đón như thường lệ . Hỏi thì ngoại nói chú năm em của ba ở Tà Niên thấy chú khôn ngoan nên mượn về để giử lúa một thời gian. Mẹ tôi nể nên đành để chú năm đem đi. Chị em tôi buồn vô tả, sao mà chú năm nở bắt Bernard của chúng tôi vậy.

Nhưng đến chiều thì ô kìa ! Bernard xuất hiện trước ngưỡng cửa, mừng sao kể xiết. Thì ra khi chú năm chở sau yên xe đạp, cột lại bằng dây, nhưng đến nhà chú năm cách 5 km, vừa mở dây ra là chàng phóng một mạch theo con đường vừa đi qua để trở về với chúng tôi. 

Tưởng rằng – lại tưởng rằng – thế là từ nay Bernard được yên thân, ai ngờ - lại ai ngờ- chú năm tôi quyết bắt cho được chó thân yêu của chúng tôi. Lần sau  chú đem ghe bầu chở lúa đến lúc chúng tôi cũng đang ở trường. 
Đinh ninh Bernard cũng sẽ tìm được đường về như lần trước, nhưng chiều lại đêm, ngày qua ngày , Bernard vẫn biệt tăm. Bernard ơi, sao chú không về với chị em tôi nữa ?

Bẳng vài tuần sau chú năm ghé qua, kể rằng khi bỏ Bernard vào ghe, cột lại sợ chú lại thoát như lần trước . Lúc về đến nhà chú năm mở dây đem Bernard lên bờ thì chú nhảy luôn xuống sông bơi ngược lại đoạn đường vừa đi qua. Chú năm chèo xuồng theo để bắt nhưng không đuổi kịp. Bơi một lúc thì Bernard đuối sức rồi chìm luôn xuống nước, chết oan uổng, tức tưởi, thương tâm.

Cái kết cuộc quá bi thảm cho một chú chó trung thành, thông minh, dũng cảm. 
Thà chết chứ không sống hai chủ, hai lòng. 
Viết đến đây, tôi thấy mắt mình đỏ lên rồi đó.

Từ đó chị em tôi không thích nuôi chó nữa. Bernard đã chiếm một chỗ trang trọng trong trái tim chúng tôi nên chẳng còn chú chó nào có thể thay thế được.

6/-

Đây chỉ là một mảng nhỏ trong bức tranh vẽ về thời thơ ấu đầy ắp những sắc màu sinh động, vui nhiều buồn ít của tôi. Tuy cuộc sống thanh đạm, giản dị nhưng tràn ngập tình thương yêu từ ông bà ngoại, ba má dành cho đàn con cháu, sự gắn bó đoàn kết giữa các chị em chúng tôi đến tận bây giờ chính là gia tài vô giá mang lại hạnh phúc cho con người chứ không phải tiền tài hay danh vọng tạo nên.
Ngoài ra tôi còn có chị bạn Chuột, Thị Kim Lên chân thật, chú chó Bernard hết dạ trung thành mà không phải ai cũng may mắn có được trong đời. 

Chị Chuột ơi, em thường xuyên nghĩ đến chị. Chị biết không ? Con vật mà em sợ hãi nhất trong đời là chuột, nhưng em muốn gọi chị bằng cái tên mộc mạc nầy chứ không phải Kim Lên để chị thấy tình cảm em đối với chị mạnh đến em vượt qua nỗi sợ đó.

Hy vọng với thần giao cách cảm chị nghe bằng trái tim tiếng gọi thầm nhưng mãnh liệt của em rồi đi tìm em như bao câu chuyện thần tiên thường đọc trong sách vở chăng ?

Và sau cùng, với tất cả sự trìu mến, tiếc thương, thán phục dành cho Bernard trung thành can đảm đến mất cả sinh mạng của chúng tôi, vì chúng tôi.

Bernard ơi !!!


Thanh Hà
July 2019








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét