Thanh Hà
Chuyến bay của hãng hàng không Air Canada từ phi trường Zurich -Thuỵ Sĩ cất cánh lúc 13g (1g chiều) đáp ở phi trường Pearson-Toronto- Gia Nã Đại lúc 16g(4g) cùng ngày.
Hai địa điểm ở hai lục địa cách nhau một đại dương Atlantic, thông thường phải mất khoảng 12 tiếng, nhưng thoạt xem trong vé thời gian đi và đến chỉ mất có 3 tiếng, dễ khiến người ta tưởng là bay bằng phi cơ Concorde mới nhanh như thế. Hoặc có thể thời gian quay ngược, hay quay chậm hay ngừng lại như Faust* trước khi chết còn cầu xin:”Thời gian ơi, xin ngừng lại”chăng ?
*Tên một nhân vật trong vở kịch của văn hào Đức Wolfgang Goethe.
Concorde là chiếc phi cơ siêu thanh huyền thoại do hai quốc gia Anh, Pháp hợp tác chế tạo, có thể đạt vận tốc 2140 km/giờ ở độ cao hơn 18km (các phi cơ khác có vận tốc trung bình gần 1000 km/g và độ cao 10 km).
Tiếc thay cuộc sống của nó chỉ có 27 năm ngắn ngủi thì “bị cho về hưu” vì nhiều lý do, mà cuối cùng bởi ly nước bị tràn là tai nạn (đầu tiên cũng như duy nhất) vào tháng 7 năm 2000 trên đất Pháp khiến toàn bộ 9 phi hành đoàn và 100 hành khách (chuyến bay chỉ có ghế cho 100 người) thiệt mạng thì những người có trách nhiệm quyết định ngưng vĩnh viễn, phi cơ đem trưng bày trong viện bảo tàng. Nguyên do tai nạn từ một mảnh titan của chiếc phi cơ khác cất cánh chỉ 4 phút trước văng trúng vào bánh xe chiếc Concorde khiến bình xăng bốc cháy.
Nói đùa cho vui chứ khoa học dù có tiến bộ cách mấy cũng đâu biến lời cầu xin mà văn sĩ Goethe nhờ nhân vật Faust kêu réo:”Thời gian ơi xin ngừng lại” thành hiện thực được. Chẳng qua là trái đất tự quay từ đông sang tây, có múi giờ chênh lệch theo kinh tuyến. Châu Âu xoay trước châu Mỹ nên tôi bay vào buổi chiều, tới Toronto vẫn là buổi chiều cùng ngày, thế thôi.
Lần nầy tôi ở chơi xứ sở lá phong đỏ chỉ 1 tuần ngắn ngủi nên các cháu phải lên chương trình khít khao chi tiết. Ngày nào đi thăm những đâu, làm gì, ăn uống buổi trưa buổi chiều ở restaurant nào, món Tây, Việt, hay Tàu…v..v.
Có thực mới vực được đạo. Canada là xứ sở của các loài hải sản ngon nhất nhì thế giới, biết tôi là tín đồ–đặc biệt king crab và lobster 🤪🤫(bà dì nầy khôn quá vậy). Thật ra tôi vốn thuộc loại”người bệnh tưởng”, luôn sợ ngộ độc thực phẩm nhưng thỉnh thoảng cũng phá lệ tự cho phép ăn uống bừa bãi thả giàn không kiêng cử trong thời gian đi du lịch chứ nhỉ.
Lúc các cháu đón tôi ở phi trường do bị kẹt xe trễ 2 tiếng, trời mùa đông tháng 12 mới 6 g đã tối mù nên chúng tôi không về nhà cất hành lý thay y phục mà ghé thẳng qua nhà hàng Tàu Fishman Lobster Clubhouse ở Scarborough, xong mới về nhà tắm, nghỉ ngơi.
Đã sang Canada, Mỹ hơn chục lần nên không còn ngạc nhiên-dùng từ kinh ngạc đúng hơn-về phong cách ẩm thực ở lục địa nầy nữa. Nhớ lại cảm giác chuyến đi đầu tiên qua Vancouver 20 năm trước, mỗi khi vào nhà hàng hoặc nhìn thấy người ta ăn uống tôi cứ mở con mắt tròn vo như mắt cú mèo, miệng hết chúm lại chữ Ô lại há ra chữ A to tướng vì quá sửng sốt.
Vì sao sửng sốt? Vì khi người phục vụ mang món ăn cho mỗi người, nhìn cái dĩa (nếu là món khô) hoặc tô (nếu là món nước) kích thước to quá khổ đã gây sự chú ý
rồi. Đến khi họ đặt dĩa(tô) xuống bàn thì tôi mới “hết hồn” món ăn sao nhiều kinh- khủng- khiếp, một phần ăn mà như thể cho hai hoặc hai người rưỡi thì bao tử nào chứa nổi !!!* Nhiều khách ăn không hết, phải bỏ hộp mang về nhà ăn tiếp.
Tôi chụp hình nhiều hình lưu lại những dĩa thức ăn ở Canada và Mỹ, về Thuỵ Sĩ cho bạn hữu xem để làm bằng chứng.
Cho nên tuy người châu Âu và châu Mỹ cũng là dân da trắng nhưng nếp sống, sinh hoạt, tư duy… có nhiều điểm rất khác biệt thậm chí đối nghịch nhau.
Lần trước tôi đã thăm viếng nhiều nơi ở Toronto, kể cả thác Niagara–cũng vào mùa đông mưa gió lạnh lẽo–nên lần này các cháu xin nghỉ 3 ngày đưa tôi đi chơi Montreal -Quebec cách Toronto gần 550 km. Suốt lượt đi và ở Montreal tuyết rơi trắng ngập hơn nửa thước. Ông Trời chơi khăm chúng tôi, chờ ngày quay về Toronto thì nắng vàng rực rỡ dù vẫn rất lạnh-mấy độ âm-. Tôi đâu còn xa lạ với cảnh tuyết rơi có khi dầy hơn 1m suốt cả tuần liên tiếp, nhưng không hiểu sao không chịu được khí hậu ở đây, luồng gió thổi mạnh lạnh buốt thấu tim gan, đã vậy đôi lúc còn hoà lẫn mưa quất vào mặt mũi ướt át, cảnh vật cây cối chao đảo bắt ngao ngán.
Lạnh thì lạnh cũng phải ra ngoài nhìn ngắm thành phố. Tìm chỗ đậu xe cũng cả một vấn đề. Sau đó cuốc bộ, khi nào thấm lạnh thì chạy vào các quán cà phê, các trung tâm thương mại sưởi cho ấm người xong đi tiếp.
Đây là vùng nói tiếng Pháp nên tôi có cảm giác thân quen như khi đến Paris vậy.
Có nhiều nơi đáng để chiêm ngắm, nhưng vì thời gian hạn hẹp nên chúng tôi chỉ “cỡi ngựa xem hoa”, chớp nhoáng mỗi chỗ một ít. Như bến cảng cổ Old Port, kênh Lachine, phố Saint- Paul, quảng trường Jaques Cartier, chợ Jean Talon nằm ở khu Tiểu Ý -Little Italy- giống kiểu chợ Bến Thành với hàng trăm gian hàng. Nơi bán đủ các loại trái cây, hoa quả, thịt, cá, phô mai, gia vị, hàng đặc sản vùng Quebec. Không quên thành phố ngầm-La Ville Souterraine-nơi có nhiều khu triển lãm, khách sạn, nhà hàng, cửa tiệm, rạp chiếu phim, thư viện…để trốn lạnh. Nhất là để trốn lạnh!!
Chúng tôi có ghé vào caféteria Ý Olimpico ở trung tâm Eaton của Montreal cổ, quán tuy nhỏ nhưng cà phê ngon nên khách đứng sắp hàng đông đúc chờ đặt mua bánh croissant nhân hạnh nhân và cà phê-dĩ nhiên cà phê-. Tôi luôn thua thiệt vì không uống được cà phê, thèm thuồng nhìn các bạn đồng hành khoan khoái thưởng thức từng ngụm nhỏ. Croissant nhân hạnh nhân thì ngon “hết ý” rồi.
Nhìn các cây thông trang hoàng đèn màu đón lễ Giáng Sinh trước các nhà hàng, cửa tiệm dọc phố La Plateau-Mont-Royal mà chạnh lòng*
*Mỗi mùa Noel về là tận sâu trong hồn tôi vương vấn một mối sầu. Chủ nhật 15 tháng 12 là ngày hạnh phúc rời bỏ tôi đi mất.
Nhà thờ Saint Joseph-Montréal
Khi đến một xứ sở hay một thành phố nào tôi đều có thói quen viếng viện bảo tàng và nhà thờ Công giáo–mặc dù tôi theo đạo Phật. Không đủ thời giờ đến viện bảo tàng, chúng tôi quyết định đi thăm nhà thờ thánh St-Joseph- là cha của Đức Chúa Jesus-nghe đồn rất linh thiêng đã chữa lành bệnh cho những ai tin tưởng, cầu xin Ngài.
Được xây dựng trên ngọn đồi Mount Royal mà từ đây ta có thể phóng tầm mắt nhìn bao quát thành phố Montreal tuyệt vời. Do Cha André khởi công xây dựng từ năm 1904, mãi đến năm 1967 mới hoàn thành. Là biểu tượng văn hoá và tôn giáo theo lối kiến trúc thời Phục Hưng-Ý, với các bức tượng thánh tinh xảo và nhiều tác phẩm khác.
Tuyết rơi, trước mặt ngôi thánh đường phủ đầy bông tuyết trắng xoá. Vừa bước vào bên trong chúng tôi thấy một bức tranh hoạ mô tả cảnh thánh Joseph cùng với các con chiên hay đồ đệ trong ngôi đền(tôi đoán mò vì không phải tín hữu Công giáo nên không rành).
Giáo đường rộng lớn có sức chứa hàng ngàn người đến tham dự lễ. Không khí trang nghiêm thanh thoát. Dọc theo tường có nhiều cảnh trang hoàng, bày trí ngay cả các ngọn nến cũng rất nghệ thuật tinh tế, theo hai hàng màu xanh lá ở hai bên rìa, sắc đỏ ở giữa nổi bật những ngọn nến trắng sắp thành hàng chữ Pháp và Anh “Saint Joseph Patron de l’Église–Patron of The Church”.Trên cao là tượng thành Joseph.
Nhà thờ đặc biệt về thánh Joseph (là cha của chúa Jesus) nên các bức tượng chủ yếu khắc hoạ chân dung Ngài.
Có một gian phòng thờ tượng bán thân thánh Saint Frère André, người xây nhà thờ nầy, nhiều hình ảnh và bảng ghi chép kể tiểu sử và công đức mà Ngài đã cống hiến cho đời. Tôi có ghi cảm tưởng của mình vào quyển lưu niệm dành cho người hành hương đặt dưới bệ thờ.
Dọc bức tường đối diện có nhiều ngăn treo các cây gậy được máng chi chít thành bốn tầng từ dưới lên gần tận trần nhà thờ mà lúc đầu tôi không hiểu ý nghĩa. Hơn nữa, với ánh sáng mờ ảo cứ ngỡ các cây gậy ấy dùng để trang trí nên chỉ đi lướt qua không gian thánh đường to rộng.
Lát sau, nghe cô cháu giải thích tôi mới vỡ lẽ, đứng lại đọc hàng ghi chú bên cạnh. Thì ra đây là những cây gậy của những người bịnh vốn di chuyển khó khăn, họ đến nhà thờ cầu nguyện thánh Joseph, được Ngài ban phước khoẻ mạnh trở lại không cần dùng gậy nữa nên gởi tặng nhà thờ như một chứng tích cho sự nhiệm mầu mà thánh Joseph ban phát.
Có trên chục ngăn, mỗi ngăn khoảng trăm cây gậy được treo dọc theo bức tường không đếm xuể, tức tổng cộng hàng ngàn cây gậy. Chứng tỏ con số người bệnh cầu cứu Thánh Joseph đã linh nghiệm ra sao.
Thảo nào trong thời gian chúng tôi ở đấy, dù thời tiết đang có tuyết lẫn mưa trơn ướt đường xe dẫn lên đồi Mount Royal quanh co ngoằn ngoèo vẫn có nhiều bậc cao niên ngồi xe lăn được người hộ tống đến viếng nhà thờ.
Đức Tin là một trong những yếu tố góp phần tạo nên sự mầu nhiệm (phép lạ) mà không khoa học nào có thể lý giải được.
Tôi vẫn luôn tin vào Đấng Thiêng Liêng: Phật, Chúa, Thánh Thần.
Thanh Hà
LCDF, 15/04/2025
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét