Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2025

Yêu Em Giữa Đời Quên Lãng

Nhạc Trường Sa
Thực hiện & Trình bày Trần Văn Phú 


PAUL NGUYỄN HOÀNG ĐỨC: GÃ HỀ MỘNG DU TRONG VŨNG BÙN HOANG TƯỞNG

 Đặng Xuân Xuyến 


Paul Nguyễn Hoàng Đức
Trong giới cầm bút, đôi khi người ta bắt gặp những hiện tượng kỳ lạ đến mức khó tin, mà Paul Nguyễn Hoàng Đức là một điển hình cho sự lệch lạc giữa ảo tưởng và thực tế. Cái danh xưng tự phong “Triết gia số 1 châu Á” hay “người khổng lồ”, “người danh tài” mà Đức luôn miệng rêu rao, tự nhận, thực chất chỉ là một màn kịch vụng về của sự hoang tưởng. Đó là một kiểu “hồn nhiên” đến nực cười, giống như kẻ tự khoác lên mình chiếc áo hoàng bào quá khổ, rồi đứng trước gương tự vái lạy chính mình trong những cơn lên đồng tự mãn.

Mới đây, đọc cái gọi là “tác phẩm” “Xem tướng đầu nhà thơ cám lợn” của Paul Nguyễn Hoàng Đức, tôi bật cười trước lối hành văn sặc mùi thù hận và thô tục của Nguyễn Hoàng Đức. Điểm nực cười nhất chính là cái logic “nhìn tóc đoán trí tuệ”. Đức cố tình gán ghép mái tóc với não bộ một cách ngô nghê, ví đầu người như đồi trọc để thỏa mãn cơn hằn học cá nhân. Chẳng lẽ, theo logic hợm hĩnh và thiểu năng của Paul Nguyễn Hoàng Đức, tất cả những bậc hiền triết, vĩ nhân hay các vị sư đầu trọc trên đời đều là kẻ "hư não"? Lối tấn công cá nhân dựa trên ngoại hình, một thứ ngụy khoa học rẻ tiền, lại được Đức trưng ra làm vũ khí như một phát kiến trí tuệ. Việc đánh đồng mái tóc với não bộ không chỉ cho thấy sự ngu muội về kiến thức cơ bản mà còn là minh chứng hùng hồn cho một tâm hồn cạn kiệt giáo dưỡng của kẻ cạn lời, đuối lý đã bị sự hằn học cá nhân bóp nghẹt mọi khả năng tranh luận văn minh.

Thao Thức

 Thơ Mặc Khách 



Đợi

 Thơ Sơn Nguyễn 



Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2025

Chiều Thương Đô Thị

Nhạc Song Ngọc & Hoài Linh
Trình bày Tony Huỳnh 


Nam Vang Đi Dễ Khó Dìa

 Trầm Vũ Phương 

Chùa Cù Là 
Một người bạn biếu cho món quà.  Sau khi ăn thử vài miếng đường
thốt lốt tôi nổi hứng lấy giấy bút ra viết về người dân tộc thiểu số Khmer ( người Việt gốc Miên ). Tờ lịch treo tường chỉ còn tháng cuối cùng của năm  nhưng lòng tôi lại dày thêm nỗi nhớ. Tôi nghe câu này từ hồi nhỏ lúc học tiểu học trường làng:

Nam Vang đi dễ khó dìa
Trai đi có vợ, gái dìa có con

Trôi Lang Thang

 Thơ Mặc Khách 



Thiền Trong Tâm

 Thơ Nguyễn Nhớ