Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015

Tìm Về Nơi Ấm Áp

Truyện ngắn của Nguyễn Đăng Khoa

Tâm còn nhớ như in cái ngày ấy, của những ngày tháng cũ lúc Tâm còn là một người đàn ông thành công nhưng kiêu căng và ngạo mạn, Tâm làm ra lắm tiền nhưng cũng phung phí và phá rất nhiều những gì mà hai vợ chồng Tâm tạo dựng đã từ từ không cánh mà bay. 

Có một lần Vợ Chồng Tâm cải nhau một trận long trời lở đất, cuối cùng Tâm giang thẳng cánh tay tát vào mặt Thùy, mặc cho Thùy gào khóc, Tâm với vội chiếc áo khoát và xâu chìa khóa đi ra cửa đóng sầm lại, chạy vội ra xe đề máy, không kịp cài dây an toàn, Tâm rồ ga de cái vù ra đường lộ rồi rú máy lao về phía trước, Tâm lái xe như người mất hồn, hai lổ tai Tâm lùng bùng bởi những lời gào thét của Thùy: ”Ông đi luôn đi, từ nay đừng trở về làm khổ tôi nữa”.

Hai thái dương Tâm căng cứng như muốn vỡ tung cái đầu ra từng mảnh, bây giờ biết lái xe đi đâu đây?!!.Tâm chán nản, thôi thì cứ đi tới đâu thì tới... đi hoài đi mãi, cuối cùng định mệnh lại dẫn đưa Tâm đến trước cổng Casino, vòng xe vào carpark tắt máy xe nhưng chẳng muốn bước ra vì Tâm trong lòng không muốn lún sâu thêm vào con đường cờ bạc, vợ con Tâm đã quá khổ vì Tâm, ngay cả bản thân Tâm cũng đã tự hành hạ mình quá sức, mặt mày hốc hác xanh xao giống như những con nghiện, bây giờ ở giửa Tâm quả thật là có hai phe một bên là Thần Lành đang ra sức khuyên lơn Tâm hãy quay trở về gia đình, và bên kia là Thần Dữ đang cố gắng thuyết phục Tâm bằng những hình ảnh thắng lớn trên bàn cờ bạc, nếu Tâm thắng được nhiều tiền thì làm gì chẳng mua được hạnh phúc. Có lẽ những hình ảnh huy hoàng của Thần Dữ đã thắng nên Tâm mím môi mở cửa xe bước xuống. Tâm nhún vai: “Cùi rồi thì đâu còn sợ lở nữa!”.

Tâm mạnh dạn bước vào sòng bạc, những chùm đèn pha-lê rực rỡ, âm thanh của những tiếng banh đổ từ các bàn roullette, tiếng ồn ào náo nhiệt từ những bàn bài cào, tiếng những người đang la hét sung sướng khi được ván bài xì-dách người đi qua kẻ đi lại nhộn nhịp... ai cũng đẹp cũng vui...hình như trong sòng bài không có người buồn... chẳng ai rảnh để mà buồn, người có tiền thì mãi miết bên lá bài, người hết tiền thì mắt chăm chú nhìn vào ván bài và đống chips khi có một ai thắng lớn. Tất cả những không khí quen thuộc đã từ từ lấn chiếm hết những hình ảnh tội nghiệp của vợ con Tâm đang khắc khoải mòn mỏi chờ sự hồi tâm chuyển ý. Tâm lắc đầu mấy cái rồi tiến đến khu vực chơi bài cào nơi mà mọi người đang dồn hết tinh thần vào những ván bài gây cấn. Tâm móc hết tiền trong ví ra đổi thành chips rồi ngồi vào chổ trống, gặp mấy người quen trong sòng bạc qua lại vài câu thăm hỏi ăn thua; “Làm ly beer nhé“ người bạn lên tiếng, nhìn vào đóng chips của hắn biết hắn đang thắng lớn nên Tâm yên tâm gật đầu, bây giờ thì tâm trí của Tâm không còn gì ngoài hai chử “Cờ Bạc”.

Đã hơn ba ngày trôi qua, ngày thì ra xe ngủ khi chiều tối thức dậy Tâm vào sòng bạc vô trong phòng vệ sinh súc miệng rửa mặt qua loa rồi ra những bàn bài bạc chơi tiếp thâu đêm, Tâm cảm thấy mình mẩy hơi hôi, nhưng hình như ở đây tất cả những con bạc đều hôi hám giống nhau, thứ nhứt là sợ tắm vì tắm sẽ rửa sạch cái may mắn, nên không ai muốn cái may mắn mất đi, thứ hai là sợ khi tắm sẽ bị thức tỉnh vì khi thức tỉnh sẽ nghĩ tới nợ, người cờ bạc nợ nhiều lắm master card, credit card, bank card... hóa đơn tiền nhà tiền điện tiền nước, nói chung thì đủ thứ nợ nần chụp phủ xuống đầu làm tối tăm mặt mày.

Hôm nay, từ trưa đến chiều làTâm đã nướng sạch cháy tú, cháy thẻ. Tâm phải đi về vì quá mệt mỏi, khi còn tiền thì còn vui ,hết tiền đứng chầu rìa làm floor manager cũng không ai mời ly nước, bụng đói hôi hám thật là đau lòng, Tâm hỏi mượn tiền của những người bạn cờ bạc nhưng chẳng ai cho mượn,  thấy Tâm nhì nhằn hỏi mãi nên người ấy quăng cho Tâm hai cái chip 25 dollars. Từ đàng xa anh chàng bảo vệ đã để ý đến, hắn cứ nhìn Tâm rồi nói trong máy, hình như ở bên trên theo dỏi qua trực tuyến họ thấy Tâm làm phiền người chơi bài, nên ông ta đến mời Tâm ra ngoài.
Tâm chán nản ra quầy đổi tiền rồi bước ra xe, nhìn vào kim đồng hồ chỉ 6 giờ 30 chiều, không biết đi đâu nhưng Tâm phải ra khỏi carpark, sau khi trả tiền lệ phí xong còn lại 8 dollars.

Tâm đã lái xe gần tiếng mà chẳng biết đến nhà ai, chạy lòng vòng một lúc thì ngừng xe trước nhà của người em trai, Tâm lái lên trên một chút rồi xuống xe đi vào trong sân nhà, tiến về phía cửa chính, nhưng lại ngại không dám gõ cửa, Tâm dựa lưng vào tường ngóng vào và lắng nghe được tiếng em trai đang nô đùa cùng hai đứa con nhỏ, văng vẵng dưới bếp là tiếng xào nấu lạch cạch, chắc là vợ chú ấy đang lo buổi cơm tối, những thứ đó dấy lên sự ấm áp trong gia đình. Mắt cay cay, Tâm hai ba lần tính gõ cửa nhưng lại thôi,Tâm quay bước ra khỏi nhà em mình, Tâm không muốn làm xáo trộn sự êm ấm của gia đình em mình.

Tâm lái xe chầm chậm hướng về nhà Mẹ và đứa em gái út, cũng dừng ở nơi xa xa và đi bộ bước vào sân nhà Mẹ của mình, cửa sổ phòng của bà cụ đang để đèn sáng chắc là bà đang đọc tiểu thuyết hay sách báo, Tâm lắng nghe được tiếng em gái đang đút cơm cho con nhỏ ăn và tiếng máy hút bụi nhà chắc là em rể đang dọn dẹp nhà cửa. Tất cả những âm thanh và hình ảnh đó ấm áp quá. Tâm muốn vào trong để được san sẻ, nhưng Tâm lại sợ Mẹ buồn khi biết mình lâm vào con đường nghiệp chướng, và cũng không muốn em gái khó xữ với chồng, bởi vì giúp mình. Tâm cắn môi thật chặt yên lặng quay bước ra khỏi nhà Mẹ và em gái.

Tâm lái xe qua con hẻm kế bên, đậu sững xe trước căn nhà khá to và mảnh vườn rất đẹp, cách đây một năm đó là nhà của vợ chồng Tâm, buồn bã Tâm lái xe về nhà.
Dừng xe và đậu bên kia đường, ngồi trong xe mãi mà Tâm không dám bước xuống, nhìn qua bên kia đường Tâm thấy nhà mình ánh đèn le lói bên trong, không biết giờ này các con ngủ hay thức? không biết giờ này Thùy ra sao??!!
Tâm cảm nhận căn nhà của mình cũng ấm áp lắm, nhưng lại thiếu vắng mình. Tâm ngồi thừ ra đó mà không có quyết định vào, Tâm không dám đối diến với Thùy, Tâm nhớ con, nhớ Thùy. Tâm khóc... Tâm thấy đời mình sao khốn nạn quá, có mỗi mái ấm gia đình mà cũng không thể tự chủ bước về, bên tai Tâm tiếng Thần Lành thầm thì hãy quay trở về, bên tai kia thì Thần Dữ xúi Tâm hãy đi thật xa làm lại cuộc đời mới thiếu gì cơ hội?!! có lẽ bây giờ là lúc lương tâm củaTâm đang làm việc ráo riết để quyết định cho tương lai mờ mịt của mình. Trong tìm thức sâu xa, Tâm vẫn còn hình bóng của gia đình và tình yêu với Thùy, Tâm xét lòng và cảm nhận phần lớn của sự đau khổ này là từ Tâm, từ những cá tánh hiếu thắng, kiêu ngạo và nóng nảy nên đời sống gia đình bị lâm vào cảnh dở khóc dở cười, đêm nay Tâm phải làm một quyết định còn hay mất cho cuộc sống gia đình Tâm...??!!!!

Tâm thở dài, se sẻ bước vào trong sân nhà, đi thật nhẹ đến bên cửa và lắng nghe bên trong thoang thoảng tiếng của Thùy và hai đứa con nhỏ đang đọc kinh tối ở ngoài phòng khách, những ngày tháng trước khi Thùy cùng đọc kinh với hai đứa nhỏ trước khi cho chúng đi ngủ, đối với Tâm chẳng có ý nghĩa gì, nhưng đêm nay sao lại ấm áp kỳ lạ.

Tâm ngồi sụp xuống cố lắng nghe tiếng hai đứa nhỏ cầu nguyện, tiếng đứa nhỏ văng vẳng bên tai Tâm: “Chúa ơi, con nhớ Ba... xin Chúa cho Ba về nhà với con...” tiếng đứa lớn khe khẽ vang lên: “ Chúa ơi, con cầu xin cho Ba con được khỏe mạnh và sớm về nhà với con, với em và với Me con nhớ Ba lắm...”... mỗi chữ từ lời cầu nguyện của hai đứa con như là những ngọn roi quất vào tim của Tâm, chảy nước mắt Tâm thì thầm: ”Ba thương các con lắm... thương lắm...”... sau cùng là giọng nói trầm buồn của Thùy: “...Lạy Chúa...Chúa ơi, con biết trong lòng con rất giận và rất hận Chồng con, nhưng con thương các con của con lắm, chúng nó cần một người cha để che chở săn sóc và dạy dổ chúng, trong lòng con tuy giận nhưng con rất thương ảnh con chỉ cầu xin sao cho chồng con được khỏe mạnh tâm hồn bình an và xin Chúa soi sáng cho anh sớm về với gia đình chúng con, chúng con mong tin anh ấy lắm...hic hic...huhuu...”Má ơi, Má đừng khóc... lát nửa Ba về mà, Má ơi!” tiếng hai đứa con làm Tâm vụt òa khóc, Tâm đứng thẳng người mở cửa bước nhanh vào trong nhà trước sự kinh ngạc tột đỉnh của hai đứa nhỏ và Thùy. Tâm lao vào ôm lấy hai đứa con và Thùy. Mắt Tâm nhòa lệ...

Một thời gian sau, cộng đồng cờ bạc không còn thấy Tâm bước vào sòng bạc nữa, có một số con bạc lắc đầu chê cười Tâm, cũng có một số khen ngợi, vì Tâm có thể từ bỏ cái đam mê mà hiếm ai có thể làm được để trở về với gia đình.

Sau này người ta thường thấy Tâm đưa vợ con đi nhà thờ, đi shop đi chơi...mà những chuyện này đã rất hiếm xảy ra khi xưa. Ít ai còn nhớ tới sự khổ đau của gia đình Tâm khi trước... và Thùy thì rất  hạnh phúc vì sự thay đổi hoàn toàn của Tâm. 

Đối với Tâm, niềm hạnh phúc lớn nhất là sau một ngày làm việc vất vả, được về bên mái ấm gia đình.

Nguyễn Đăng Khoa


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét