Thứ Tư, 16 tháng 10, 2024

Viễn Du Ký Sự - Phần 38

Tái ngộ Đà Nẵng
Ký Sự của Thanh Hà 

Ngày 10/03/2024

1/-
Chúng tôi đến Đà Nẵng lúc 1 giờ trưa, nơi nhà vợ chồng Song Hồng–cô bạn thân từ mấy chục năm trước lúc cô còn độc thân sống ở Saigon– nên cảm giác thân thiện gần gũi không chút khách sáo nào. 
Với thành phố này là lần hội ngộ thứ ba, cũng biết sơ sơ nên hết còn tâm trạng háo hức khám phá như lần đầu tiên nữa.

Theo chương trình tôi sẽ tiếp tục cùng các cháu đến Thành Cổ Quảng Trị, hai năm trước đã đi qua mà chưa ghé-vì quên-. Chỉ viếng Vương Cung Thánh Đường Đức Mẹ La Vang, cầu Hiền Lương bắc ngang sông Bến Hải. 

Sau đó sẽ đi qua Quảng Bình đến Ninh Bình thăm rừng quốc gia Cúc Phương, khu rừng nguyên sinh rộng 25000 mét vuông với hơn 2200 loài thực vật, hàng trăm loài chim, bò sát, lưỡng cư, cá và hàng ngàn côn trùng nhất là loài thú quí hiếm như voọc mông trắng, báo gấm, gấu ngựa…nhất là đàn bươm bướm đủ sắc màu bay lượn nhởn nhơ, rồi bầy đom đóm lung linh huyền ảo về đêm. Lần trước tôi ở lại Ninh Bình 3 ngày bận đi khám phá Tràng An, cố đô Hoa Lư-nơi vua Đinh Tiên Hoàng lập kinh đô thế kỷ X- Tam Cốc, Bích Động, đầm Vân Long nơi đóng phim King Kong 2: Skull Island năm 2017…v..v..
Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
  Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An

Tràng An, cố đô Hoa Lư để lại lòng tôi nhiều cảm xúc: vừa vinh dự đã được xem tận mắt (chứ không phải học môn Sử ở trường) cố đô nơi hơn ngàn năm trước vị vua Đinh trở thành hoàng đế đầu tiên của nước Việt(Đại Cồ Việt) sau thời kỳ hơn ngàn năm Bắc thuộc. Vừa hãnh diện về các đấng tiền nhân anh quân đã có công dựng nước và giữ nước cho con cháu đời sau hưởng.
Chưa kịp thăm viếng hết các thắng cảnh thiên nhiên thì phải vội vã lên đường, lý do 2 người đi chung đoàn không có nhiều thời gian(chỉ đi chơi 1 tháng) mà còn đi các nơi khác không nấn ná lâu được nên đành bỏ qua rừng Cúc Phương, hẹn dịp sau. 

“Dịp sau”đáng lẽ là lần này. Nhưng phải gác lại lần-sau nữa !
Bởi bất ngờ vợ chồng Tuyết Mai (bạn thời học trò lớp 6) về VN trùng thời gian với chuyến về của tôi, ngỏ ý đi thăm Đà Nẵng và các vùng lân cận. Hẹn ba ngày nữa họ sẽ từ phi trường Cần Thơ bay ra, kêu tôi làm “hướng dẫn viên” nên tôi tạm gác chương trình đi moto với các cháu chuyển sang đi xe bốn bánh với các bạn.

Dùng tiếng hướng dẫn cho oai, chứ tôi vốn dốt đặc phương hướng đường xá có nhớ đâu là đâu mà đòi hướng dẫn. Chỉ nhớ những nơi mình từng đến, nhưng để đến được nơi thì phải cầu cạnh người khác dẫn đường. Nghịch lý là đó.
Thế nên vợ chồng Tuyết Mai nhờ tôi “dẫn”đi chơi, mà trên thực tế thì tôi phải nhờ vợ chồng Song Hồng là thổ công Đà Nẵng “dắt” đi mới tới nơi, chứ không là lạc !

2/ Vào thành phố còn cách nhà Song Hồng khoảng 1,5km ngừng chỗ đèn đỏ, xe bỗng ngắc ngứ hộc lên mấy tiếng rồi chết queo. Vĩnh An thử khởi động nhiều lần nó vẫn nín thinh. Hai dì cháu leo xuống dắt vào lề. Vĩnh An kiểm lại máy móc mọi thứ, không thấy chỗ nào hư hỏng, sau rốt xem lại đồng hồ xăng chỉ dưới số zero. Lần đầu tiên cháu sơ ý chạy cạn xăng, tưởng phải dắt bộ giữa trời trưa nắng gắt may có trạm xăng ngay bên kia đường, chứ không thì mệt phờ.

Tối cả nhà rủ nhau đến nhà hàng Phì Lủ nằm ở quận Hải Châu. Là nhà hàng do người Trung Hoa làm chủ, khá sạch sẽ rộng rãi, cung cách phục vụ đúng đắn (có người chê, chắc hên xui nhằm lúc), rất đông khách, còn hai chi nhánh khác trong thành phố.
Ngoài món Quảng Đông, họ còn nổi tiếng cánh gà chiên nước mắm kiểu Việt. Nhớ lần trước từng ăn gà thấy ngon nên lần này lại gọi y như cũ thêm vài món nữa. Họ mang cho mỗi người một dĩa cơm đầy ắp màu vàng nhạt của nghệ cùng một đùi gà to tướng. 
Lúc trưa ăn cơm gà ở Tam Kỳ- Quảng Nam trong một quán đơn sơ giản dị, nhận xét phẩm chất gà nuôi thiên nhiên Tam Kỳ ngon thơm hơn gà công nghiệp Phì Lủ* rõ ràng, mà giá chỉ bằng phân nửa với nhà hàng nầy.

Khí hậu miền biển có khác. Ban ngày nắng nóng nhưng buổi tối lại mát mẻ dễ chịu. Ăn xong chúng tôi chạy xe ra công viên hóng gió từ bờ sông thổi vào. Có nhiều băng đá dọc theo bờ cho khách ngồi nghỉ. 
Không khí miền Trung có lẽ ít độ ẩm nên dù ban ngày trời nóng đổ mồ hôi, nhưng sau đó da không bị rít ráp nhớp nháp như ở miền Nam rất khó chịu, phải đi tắm mấy lần trong một ngày. 

Ngày 11-12/03/2024

Sáng chạy ra chợ Cồn quận Hải Châu, cách nhà Song Hồng 500–600 mét ăn sáng. Chợ cũng giống như chợ Bến Thành-Saigon, chợ Đông Ba-Huế, chợ Đầm-Nha Trang, chợ nhà lồng Rạch Giá, Rạch Sỏi (nhỏ hơn). Hàng trăm gian hàng ẩm thực hấp dẫn quyến rũ tha hồ cho khách lựa chọn, món gì cũng có, giá cả hợp lý với mọi tầng lớp.

Điều lạ là thức ăn uống thì họ bán đúng giá (với tôi là rẻ), nên lúc ra về tôi kêu bạn ngừng ở hàng bán trái cây chọn mua vài loại thì họ nói giá cao gấp 2 hay 3 lần so với chợ nhỏ hơn mà Pháp chồng Song Hồng thường đi mỗi ngày. Chả là cô bạn tôi từ ngày lấy chồng đến giờ đã có sui gia mà toàn chồng đi chợ nấu cơm cho vợ.
Pháp trả giá họ không bớt nên chúng tôi không mua. May là họ không mắng nhiếc, có lẽ nghe giọng nói của Pháp biết là dân địa phương, khác với trường hợp chúng tôi gặp ở Hội An đúng 3 ngày sau.

Mỗi lần đến Đà Nẵng tôi có dịp tái ngộ Mai-em họ của Song Hồng- chúng tôi đã quen qua Song Hồng từ những năm 1990’s, lúc cô vào Saigon sinh sống một thời gian. Thuở ấy Mai là cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, từng có mối tình đầu tươi đẹp với con trai của ca nhạc sĩ đa tài đa tình gốc miền Trung DK. 
Lần nào gặp lại Mai cũng nhắc cái thuở Song Hồng, Mai, và tôi còn là ba cô gái độc thân, tuổi đôi mươi (hơn kém nhau vài năm). Ngoài ưu thế tuổi trẻ ra, thì chúng tôi hoàn toàn hai bàn tay trắng chẳng đứa nào có gì hết, chưa đạt được gì hết. Vận nước biến đổi kéo vận mệnh đời tôi theo biểu đồ đi xuống. Nhưng với nhiệt tâm, nghị lực của tuổi trẻ nên vẫn lạc quan, nuôi ước vọng về một tương lai sáng sủa hơn.

Mai khoe tấm hình đen trắng ngày xưa ba chị em chụp chung, mà cô đem cài đặt vào Iphone. Trong hình tôi ngồi giữa, Mai một bên, Song Hồng một bên. Đọc được trên ba gương mặt nét thanh tân lồ lộ với môi cười rạng rỡ, tóc huyền dầy dặn, ánh mắt trong sáng trực diện vào ống kính như thể đón đợi, chấp nhận thử thách chông gai cuộc đời dù thế nào chăng nữa.

Ngắm mái tóc dày đen tuyền tượng trưng cho nguồn sinh lực ứ tràn, tôi tưởng như ngắm chân dung một thiếu nữ nào khác chứ không phải là mình. Xao xuyến bâng khuâng. Bất giác nhớ đến mấy câu thơ của Đoàn Phú Tứ bởi ông nhắc về “tóc mây”:

Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh

Tóc mây một món chiếc dao vàng
Nghìn trùng e lệ phụng quân vương…

…Duyên trăm năm dứt đoạn
Tình một thuở còn hương
Hương thời gian thanh thanh
Màu thời gian tím ngát
(Màu Thời Gian, thơ Đoàn Phú Tứ)

Người ta hay dùng những từ: thời xuân xanh, tuổi xanh, ngày xanh, lá xanh ..để tượng trưng cho tuổi trẻ. Nhưng tác giả cho rằng :”Màu thời gian không xanh, màu thời gian tím ngát”, màu tím ngát là màu tím nhạt nhẹ nhàng khác với “tím ngắt” hoang dã đậm bầm buồn bã *

*Cho hay tiếng Việt quá tinh tế, chỉ cần thêm hay bớt một dấu thanh trên đầu nguyên âm thì ý nghĩa đã khác biệt hẳn.

Với thi nhân, thời-gian không chỉ có màu sắc mà còn có mùi hương. Ở đây “hương thời gian không nồng” mà “hương thời gian thanh thanh”. 
Mùi hương không nồng nàn sực nức– như hoa bách hợp, hoa sữa– mà thanh thanh dìu dịu như hoa lài, hoa linh lan*

Hồi nhớ về thời trẻ trung hoa mộng với sự tiếc nuối, nhưng là một tiếc nuối về những kỷ niệm đẹp chứ không là kỷ niệm khắc nghiệt u sầu nên tác giả mới cho rằng thời gian có màu tím ngát và hương thoang thoảng nhẹ nhàng. 

Ngày 13/03/2024

Gần trưa Song Hồng và tôi thuê taxi Grab đi đón vợ chồng Tuyết Mai từ Cần Thơ bay ra. Phi trường Đà Nẵng cách nhà Song Hồng chỉ 1km, chúng tôi canh giờ đến sớm 15 phút, rốt cuộc phải chờ gần 2 tiếng vì phi cơ dời chuyến –như từng nhiều lần như vậy.

Chúng tôi đặt nhà trọ cho vợ chồng Tuyết Mai ở ngay đầu ngõ - họ gọi là kiệt- cách nhà Song Hồng 100m cho tiện gặp nhau. Đó là căn nhà 4 tầng mới xây dùng cho khách du lịch thuê. Phòng rộng rãi đầy đủ tiện nghi, trang trí thanh nhã có thang máy không khác khách sạn 3,4 sao. 

Mới gặp lần đầu mà hai cặp vợ chồng đã như thân thiết, gần gũi cười nói tự nhiên nên tôi rất vui mừng, có lẽ nhờ tôi thường nhắc khen họ với nhau trước đó 🤭🤪 (lại giành công đây!) Bởi tôi biết có khi mình chơi rất thân với cả hai phía, nhưng giữa họ thì lại không cùng tần số (theo cách nói của Tây: pas sur la même longeur d’onde) nên không bắt sóng nghe được. May quá, chứ không thì tôi là người trung gian tào lao làm hỏng niềm vui cả đôi bên vậy.

Sau khi ăn uống nghỉ ngơi, buổi chiều chúng tôi đưa hai bạn đi thăm vài nơi trong thành phố như bãi biển Mỹ Khê, cầu Rồng, ngắm sông Hàn về đêm. Đặc biệt đường Bạch Đằng quận Hải Châu dọc bờ sông Hàn có một nhà hàng tên Memory Lounge sức chứa 350 khách, có lầu nhìn từ bên ngoài hình dáng như chiếc lá khổng lồ khá duyên dáng. Nghe nói nó thuộc sở hữu của người nữ MC về ca nhạc nổi tiếng bên Mỹ.

Quán nằm ở vị trí trung tâm đắc địa, qua bức tường kính trong suốt từ bên trong ta có thể nhìn ngắm những cây cầu quay, cầu cánh buồm bắc qua sông Hàn cùng thành phố lung linh rực rỡ hàng trăm ngàn ngọn đèn màu nên giá cả thức ăn uống quả là cao so với mức thu nhập người dân. Coi như mua vé để ngồi ngắm “Đà Nẵng by night” vậy.

Chuyến đi chơi xa thành phố để dành cho những ngày sắp tới. Tôi đã đi viếng hầu hết cảnh Đà Nẵng, ngoại trừ cây cầu Mikazuki do tập đoàn Nhật xây ở khu du lịch Xuân Thiều, quận Liên Chiểu vào năm 2023 là chưa thấy.

Đó là cây cầu đi bộ dài 140m, chiều cao so với mặt đất 13m bắc từ bên này qua bên kia con đường dọc theo bờ biển. Kiến trúc của người Nhật quả là giản dị nhưng tinh tế, hai lối dẫn lên cầu là hai đài vọng cảnh uốn lượn giống như nút thắt đan dây của Nhật. Có thang máy để cho người cao niên hay khuyết tật xử dụng. Cầu có hình dáng như sóng biển, vật liệu bằng thép, nền lát đá có kính cường lực rộng rãi chắc chắn. 

Trời tối dần, cầu được chiếu sáng bởi băng đèn đổi từ màu này sang màu nọ tiếp nối nhau rất ngoạn mục. Xa xa một bên là biển mênh mông, một bên là khu du lịch có dựng núi Phú Sĩ nhân tạo sáng rực từ chân đến đỉnh. 
Đáng khâm phục về nghệ thuật tinh tế, thanh tao trong kiến trúc của người Nhật.

Thanh Hà  
LCDF, 10/10/2024




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét