Thứ Ba, 2 tháng 12, 2025

Xa Lộ Không Đèn

 Trầm Vũ Phương 
 
Thầy Cô Nông Thành Lợi
Có nhiều lễ giáng sinh đáng nhớ trôi qua trong đời tôi. Nơi tôi ở không có nhà thờ nhưng nếu đi về hướng Rạch Sỏi khoảng bốn cây số có nhà thờ công giáo, đi học ngày nào cũng đi xe đò ngang đây tôi cứ tò mò nhìn mấy chú cừu ngoan ngoãn gặm cỏ. Tôn tượng Đức Mẹ uy nghiêm phía trước cổng vào có đề chữ Nữ Vương Hòa Bình. Tôi hiểu người giáo dân được gọi là con chiên, còn vị lãnh đạo tinh thần là chủ chiên. Đi ngược về hướng Cái Sắn Tân Hiệp có khá nhiều nhà thờ của người bắc di cư, tôi có mấy người bạn học các trường đạo như Trung học Thái Hòa,  Bác Ái. . . . Nhờ thế mà không khí giáng sinh ít nhiều cũng lan đến chổ tôi. Đi xem người đi lễ là tiết mục tôi thích nhất, năm nào cũng vậy tôi với thằng bạn cùng xóm đèo nhau trên chiếc honda chạy ra thị xã coi lễ. Nhà thờ tọa lạc ngay trung tâm thành phố, lễ giáng sinh ở đây tổ chức lớn bằng tất cả các nhà thờ trong tỉnh gom lại. Tôi với thằng bạn nhiều lúc như bị ngộp trong giòng người, giòng xe. Đã vậy còn thấy bao nhiêu cặp trai thanh nữ tú dìu nhau đi lễ mà thấy tủi cả hai lúc đó chưa ai có bồ.

 Đó là ký ức thời còn cắp sách đến trường, cái thời ăn chưa no lo chưa tới. Sau này khi có gia đình, giáng sinh trên xứ người có hương vị khác. Lúc đứa con đầu lòng được năm tuổi, tôi với bà xã nhớ vị ân sư của mình là thầy Nông Thành Lợi. Thầy là người , tác hợp tơ duyên cho hai đứa học trò. Hai trái tim có cùng nhịp đập, hai tâm hồn kết tụ giữa chương toán với vườn văn. Lần đó tôi bổng có ý lạ chắc chịu ảnh hưởng của phim ảnh, tiểu thuyết muốn tạo sự bất ngờ cho thầy nên chuyến đi không báo trước, học trò sẽ gõ cửa trong đêm giáng sinh trong lúc gia đình thầy đang quây quần bên lò sưởi.

Tiểu bang Florida nắng ấm tình nồng, thành phố  nơi thầy ở tên là Winter Haven có nghĩa là nơi cư ngụ mùa đông. Tôi nhớ đến chuyện một gia đình người Canada trốn tuyết xuống đây thuê nhà ở tạm. Họ treo lá cờ Canada trước cửa để xác nhận quốc tịch của mình nhưng có vài cư dân không chịu vậy, ở đâu trên đất Mỹ này quý vị  phải treo cờ Mỹ !!! Gia đình Canada thấy không ổn nên tuyên bố không đến Florida để tắm nắng nữa đâu. Giận rồi! Lúc đó tiểu bang mới có xổ số lô tô, người ngoài tiểu bang chịu khó lái xe qua biên giới ghé vô trạm xăng là mua được vé số, có khi thần tài gõ cửa cũng không biết chừng!  Xa lộ xuyên bang số 10 luật chỉ cho chạy 55 dặm/giờ. Lái xe trong các ngày lễ được người dân chọn nhiều hơn so với các phương tiện di chuyển khác nên chiếc xe của gia đình tôi gồm hai vợ chồng với đứa con trai vừa vào xa lộ đã bị nuốt chững theo luồng xe hối hả, lạnh lùng, hồn ai nấy giữ. 

Gia đình Thầy Cô Nông Thành Lợi
Cứ nghĩ đến hình ảnh gia đình thầy, cô với mấy con là Tuấn, Nhàn, Thái, Nhung trố mắt nhìn hai  vợ chồng tôi với đứa con bất thần xuất hiện trước cửa trong đêm giáng sinh thì lý thú biết chừng nào. Tháng mười hai trời lạnh và đêm đến nhanh, con đường xuyên bang thăm thẳm ngút ngàn, chỉ có đèn xe chớ không có đèn đường, ngồi trong xe hết nói chuyện rồi nghe nhạc, hết nghe nhạc rồi mạnh ai theo đuổi ý nghĩ riêng của mình, nhìn quanh bóng tối chập chờn, tiếng xe cứ đều đều mặc cho bụi đường rượt đuổi phía sau. Hai tiểu bang Mississippi và Alabama không cần để ý chỉ thẳng đường mà chạy khi vào địa phận Florida mới chuyển sang đường khác. Lúc rẽ vào Exit chạy một lúc thấy cảnh vật hơi lạ, trời tối mù mù không thấy bóng dáng xe nào chạy trên đường, bà xã xem lại bản đồ trong khi tôi cứ mò mẫm lái xe chợt tôi liếc thấy cái kim xăng xuống gần chữ E. Kiểu này là họa vô đơn chí. Vừa bị lạc đường thêm xe gần hết xăng. Lúc này nổi lo tăng lên gấp hai. Sau này mới biết là vào Exit hơi sớm. Cứ tưởng tượng ra cảnh xe hết xăng nằm ụ trên con đường vắng vẻ về đêm, không xác định được mình đang ở đâu? Thế mới biết đóm lửa đêm đông nó quý giá đến cỡ nào. Giải pháp đưa ra là phải cố gắng đến được trạm xăng hay khu dân cư nào đó để đổ xăng đồng thời hỏi thăm đường xá. Đây là lúc phải vận dụng tất cả sự khôn ngoan để thoát hiểm. Cổ nhân có nói cùng tắc biến, biến tắc thông.

Vùng biển Caribbean chạy dài từ Texas đến Florida. Mỗi năm đón nhận rất nhiều du khách đến tắm ở các bãi biển cát trắng của Alabama và Florida. Gia đình tôi cùng gia đình mấy đứa em vợ thường tổ chức đi tắm biển hàng năm. Hồi học Kiên Thành được đi cắm trại ngoài hòn Lại Sơn, tôi thích đi quanh bãi biển lượm vỏ sò, vỏ ốc thêm mấy con sao biển. Bây giờ trên đường đi thăm ân sư, cũng không xa bãi biển cho lắm tôi thầm van vái cho gặp tấm bảng có hình vỏ sò ( cây xăng Shell) hay sao biển năm cánh cũng được (cây xăng Texaco). Ở các tiểu bang miền nam chỉ có thời tiết lạnh thôi chớ không có tuyết, thường ở những tiểu bang miền bắc có tuyết phủ mới đúng khung cảnh giáng sinh, tôi rất thích đọc tiểu thuyết của Jack London, truyện của nhà văn này hầu hết nói về cuộc sống ở vùng băng tuyết, tôi nhớ có đọc một truyện ngắn đại ý như vầy có một người đi giữa cánh đồng tuyết trắng để đến chổ hẹn, trời thì tối, bao nhiêu lần anh dừng lại để đốt lửa sưởi ấm, anh tưởng tượng ra cảnh bạn bè vây quanh đống lửa để đợi anh, chào đón anh trong không khí ấm cúng thân quen. Trước khi anh nhìn thấy cảnh đó thì anh đã dùng hết que diêm cuối cùng, anh nhìn cành cây khô cháy yếu dần rồi tắt ngắm, đôi chân nặng như chì bất động, anh biết không thể đi tiếp nữa anh nhìn bầu trời một lần cuối. Câu chuyện chỉ có thế nhưng người đọc thấy cảm động.

Chợt phía xa có chút ánh sáng phát ra sau một hàng cây in đậm nét trên nền trời đêm, tôi siết ga chạy miết như xe đua tới vòng sau chót. Con đường tối om ẩn chứa bao nhiêu nỗi phập phòng lo sợ bổng trở nên êm ái lạ thường. Hình ảnh một trạm xăng bên con đường quê trong tiết trời lạnh giá làm tôi, bà xã với thằng con hân hoan quá xá, một cái trạm xăng lẽ loi bổng chốc trở thành ngọn hải đăng ngạo nghễ đem lại tia hy vọng cho con thuyền viễn xứ. Tôi lại nhớ tới một đoạn trong truyện của Linh Linh Ngọc nói về người lữ khách cô độc đứng xin quá giang xe bên đường trong một buổi chiều ở thôn quê, con đường thẳng tắp vắng người, vắng xe, hy vọng có được người cho quá qiang càng lúc càng mong manh.  Cuộc đời đang đi xuống dốc thì bổng dưng có một điểm đen đang bò lên dốc, một chiếc xe truck cũ kỹ bạc màu chất đầy dụng cụ làm vườn ì ạch bớt ga chậm lại rồi ngừng hẳn, lữ khách há hốc nhìn chiến xe như chưa bao giờ thấy chiếc xe nào đẹp đến thế trong đời mình. Người tài xế người Mễ khoát tay như ra lệnh: “ Get on, Amigo! “.

Nhà thầy có để đèn trước cửa nhưng tư bề sao im ắng quá! Bên trong dường như không có ai, cái cổng dẫn ra sau vườn cũng đóng kín, băng ghế ở hàng hiên cũng co ro trong gió lạnh. Tôi với bà xã bấm chuông rồi kiên nhẫn đứng chờ. Rõ ràng nhà đi vắng hết rồi, giáng sinh đến với mọi nhà trừ nhà thầy hay sao? Cái lạnh nó đưa mọi người trở lại xe, bây giờ mới ngộ ra một điều là không phải thầy gặp bất ngờ mà chính học trò bị hụt hẩng, hoang mang. Kế hoạch đổ vỡ do ý tưởng lạ đời nhưng xa thực tế. Ở Mỹ đi đâu cũng phải báo trước chớ cái màn bất thần tới chỉ chào thua. Bây giờ phải lái xe vô thành phố kiếm khách sạn rồi mọi chuyện tính sau. Đường chính trong thành phố rực sáng với các biểu tượng Noel, ngay cả trên các bảng quảng cáo. Hình ông già Noel vác trên lưng bao đồ chơi hiển hiện khắp các ngã đường. Có một cây thông lớn được giăng đèn kết hoa rực rỡ thu hút người dạo chơi đến chiêm ngưỡng hay chụp hình.

 Khi lấy phòng ở khách sạn rồi, bà xã liền gọi cho thầy nhưng không được nên để lại lời nhắn. Thằng con có đem theo cái Games Boys nhờ tôi gắn dây vô tivi để chơi games, trong lúc tôi loay hoay với cái tivi thì thầy gọi lại cho biết gia đình đi dự tiệc nhà người quen mới vừa về thấy tin nhắn, thầy muốn hai đứa trả phòng rồi về nhà thầy ngay. Đêm giáng sinh ở nhà thầy hết sức ấm cúng, kỷ niệm thầy trò nói hoài không hết. Mấy con thầy vui vẻ kêu anh Phương chị Hằng để tụi em dắt đi chổ này chổ nọ. Tấm hình thầy gởi cho tôi chụp gia đình thầy ở trại tỵ nạn Sekiew (Thái Lan) so với bây giờ các con thầy thay đổi quá, phải công nhận thầy cân bằng phương trình hay thiệt, nghĩa là thầy có bốn người con Tuấn (trai đầu đàn), Nhàn (gái) là phiên bản của thầy, Thái (trai), Nhung (gái út) là phiên bản của cô. Em Tuấn là con trưởng thích uống trà, trồng kiểng, nuôi cá. Cô nói sao giống ông cụ non!

 Sau khi dọn qua nhà khác, thầy trò có dịp gặp thường hơn nhất là dịp đám cưới em Nhàn sau đó là em Nhung. Nhà thầy tọa lạc kế bên cái hồ rộng, có cái cầu gỗ đi ra nhà thủy tạ, nơi đây mà nhằm vào thời cụ Tam Nguyên Yên Đổ thì chắc chắn chúng ta sẽ có thêm nhiều thi phẩm thu điếu với thu ẩm nữa. Xung quanh nhà là vườn cây ăn trái, ai đến đây một lần đều trầm trồ say mê. Cuộc sống vốn có nhiều căng thẳng nên thầy tìm quên với thú trồng cây hay chiều chiều ra ngồi nhà thủy tạ mà thả hồn theo gợn sóng hồ thu. Khi nhắc lại kỷ niệm với học trò ngày xưa, thầy có nhắc tới một học trò tên Quân, anh có tật bên chân phải, một lần Quân mời thầy đến nhà dự đám giổ, ở trong quê giổ nhà nào thì cả xóm được mời, lần đó thầy gặp toàn cao thủ võ lâm. “ Thượng điền tích thủy, hạ điền khan “ . Thầy than thở với Quân kiểu này chắc thầy tiêu sớm, thầy định gài số de thì một vị khuyến cáo: “ Vào ba ra bảy “ .  Nghe hết hồn luôn!. Quân nói nhỏ với thầy: “ Thầy biết không em có thằng em bà con chú bác, nó có thể uống đế từ sáng đến tối, nó hạ không biết bao nhiêu tay đế Đường Xuồng nổi tiếng đây đó thầy.”   Trong lòng thầy vụt hiện ra một tia hy vọng liền nói:“ Nếu nó ở gần đây em kêu nó đến đây cứu thầy được hông?” Quân ngần ngừ muốn nói nhưng sợ điều gì đó, nghe thầy giục hai ba lần Quân nhỏ giọng: “ Dạ nó chết rồi thầy !!! ” ./.

Trầm Vũ Phương
Giáng sinh 2025

 

        

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét