Truyện ngắn của Hai Hùng SG
Chỉ mới nhìn thấy cái bìa đựng hồ sơ màu cam khác với cái bìa đựng hồ sơ của những người khác trong phòng, tôi tự suy diễn rồi tự sụp đỗ trong tích tắc, nhưng rồi khi biết được sự thật của cái bìa hồ sơ màu cam này, tôi...
Sáng nọ vẫn như mọi ngày khi vào đền nơi làm việc, dựng cái chống xe và khóa cổ con ngựa sắt của mình xong, tôi ngó một vòng quanh khoảng sân trong công ty cố tìm một đứa bạn nào cũng được để cùng nhâm nhi cà phê buổi sáng với mình, vì vô quán uống cà phê cu ky một mình thì tôi có cái cảm giác lẻ loi như thế nào đó,thời may không phải chờ đợi lâu tôi gặp thằng Bỉnh tài xế của sếp vừa đến, tôi ngoắc tay và mời hắn:
-Hé lô Bỉnh, cất xe rồi ra quán cà phê với anh làm một ly cho tỉnh táo nha, mà lâu ghê anh mới có dịp mời Bỉnh đó.
Thằng Bỉnh cười hiền và trả lời tôi:
-Anh Hùng chờ em một chút, hay anh ra quán trước đi, em chuẩn bị sơ cái xe lỡ sếp hú một cái thì đi liền, chớ chậm chạp sếp nạo cho một trận mà nhiều khi bị bớt tiền lương thì tội nghiệp cho bà xã em lắm.
-Ờ cũng được, nhưng nhanh lên nghe vì anh không quen ngồi quán một mình, ngồi kiểu đó giống mấy anh chàng thất tình, hoặc giống mấy ông nhà văn nhà thơ tìm chổ yên tỉnh để lắng lòng tìm ý tưởng sáng tác.
Thằng Bỉnh dùng tay đẩy nhẹ vai tôi và nói:
-Biết rồi mà anh Hai, nhưng vô quán rồi thì đừng có cua Bé Nga bạn gái của em đó nghe, anh mà phỏng tay trên là em "Mần thịt" anh liền đó. hi .hi .
Nghe thằng Bỉnh nhắc đến tên cô Bé Nga bưng cà phê cho khách trong quán, cô bé này có cái nét rất dễ chiếm cảm tình mọi người, do hiền lành, nói năng nhỏ nhẹ và lúc nào cũng nỡ nụ cười thật tươi, nhất là cái răng khểnh đã thu hút người đối diện một cách lạ kỳ, mà khách trong quán này ai cũng được cô bé gọi bằng anh ngọt xớt, trong đó tôi cũng không ngoại lệ mặc dù tuổi đời của tôi thuộc hàng "Cứng cạy" nhưng cô bé nhí nhảnh này gọi tôi bằng anh, nói thiệt lòng vì trong giao tiếp hàng ngày so với tuổi đời chồng chất, tóc trên đầu trổ hoa râm mà được gọi bằng anh thử hỏi ai mà không thích, rồi nhờ vậy đôi khi họ thất lòng phơi phới thấy mình như trẻ lại tuổi đôi mươi như thuở nào, nhưng với tôi thì khác, vì hôm nọ cô bé Nga cũng gọi tôi bằng anh như mọi ngày, không hiểu tại sao tôi lại ứng khẩu buông ra câu nói với cái giọng khó chịu:
-Nè, nè đừng gọi chú bằng anh nữa nghe cô bé, kêu như vậy chú Hùng thấy nó kỳ kỳ, vì Nga bằng tuổi con gái đầu lòng của chú đó.
Tôi nghiệp Bé Nga đang vui vẻ nói líu lo như chim hót, vậy mà bị tôi sửa lưng một cái khiến cô bé cụt hứng rồi phân bua với tôi:
-Dạ cháu xin lỗi chú Hùng, tại bà chủ quán bắt tụi cháu phải xưng hô như vậy thì mới câu được khách thì mới có tiền trả lương cho tụi cháu, chứ kêu như vậy cháu cũng thấy kỳ kỳ y như chú nói vậy đó.
Các bạn thấy không, tôi trong sáng như vô cùng (Mèo khen mèo dài đuôi) mà thằng Bỉnh dám nghi ngờ bụng dạ của mình, tôi thầm nghĩ:
"Cái thằng Bỉnh này, vợ con đùm đề ở nhà không lo mà còn lẹo tẹo với mấy cô buôn bán làm chi cho cực thân, thằng này chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ, bởi người đời ví von: Ham chi bóng sắc đọa đày tấm thân".
Sẳn dịp nó răn đe mình, tôi làm bộ đưa đẩy như đang rắp tâm nẫng cô hàng cà phê người tình trăm năm của hắn:
-Tao thấy tướng tá con bé Nga này hết xẩy, cá dưới sông ai vớt được nấy ăn mầy hơi đâu mầy lo, mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhất cự ly nhì tốc độ, ý tao nói ai tấn công nhanh thì người đó chiếm được con tim bé Nga thôi.
Nói xong tôi quan sát thái độ thằng Bỉnh xem nó phản ứng ra sau, thật không ngờ gương mặt nó tự dưng buồn thiu y hệt như những người làm mất sổ mua gạo trong thời (bao cấp), thời đó nhà nào mà mất sổ mua gạo thì đồng nghĩa với việc treo niêu luôn, cả nhà bị đói là cái chắc, tôi thầm nghĩ:
"Thêm một đứa bị Thần tình ái bắn mũi tên ngay tim rồi"
Ngồi hồi lâu trong quán hai đứa tôi nói chuyện bâng quơ trên trời dưới đất, tuy nói chuyện như vậy mà hình như chẳng ai quan tâm mình nói cái gì, do mỗi người đang đeo đuổi ý nghĩ riêng của mình, mãi khi đến lúc thằng Bỉnh nó gặng hỏi tôi đôi ba lần thì cuộc nói chuyện mớt thật sự bắt đầu:
-Câu chuyện em nói đó, anh Hùng tính sao?
-Hả, hả chuyện gì, nói lại anh nghe coi
Thằng Bỉnh nó cự nự tôi:
-Vậy chứ hồn vía anh đi đâu mới về vậy, em nói có cái "Ti dô" điều động anh Xuống Huyện Tân Châu tỉnh An Giang để lo ba cái gạo xuất cảng đó, ban giám đốc chọn anh rồi, có khi chút nữa anh vô làm sẽ có quyết định điều động cho anh về sông ăn cá về đồng ăn cua luôn, cha kỳ này con người ta sướng nghe về miệt dưới xem như làm vua một cỏi rồi còn gì.
Nghe thằng Bỉnh cho hay cái tin giật gân này tôi cảm thấy bối rối vì từ khi bước chân vô làm ở công ty này đâu có lần nào tôi phải đi công tác nơi xa xôi như thế này, vậy mà giờ đây tôi phải đến cái nơi xa lạ chưa một lần đặt chân đến thì liệu Tôi có hoàn thành công việc được giao hay không? rồi ở chốn lạ nước lạ cái này mình có thích nghi được không? rồi bà xã và mấy cô con gái rượu ở nhà ai lo? bao nhiêu câu hỏi cứ lỡn vỡn trong đầu khiến tôi thấm mệt.
+ + +
- Hùng nè, Ban giám đốc công ty thấy cậu nhanh nhẹn nên cử cậu về Tỉnh để cùng đơn vị bạn hợp tác liên doanh theo dỏi thu mua, chế biến và xuất cảng gạo, ngày mai lên đường, hôm nay cậu cứ nghỉ làm về nhà chuẩn bị sáng mai khởi hành.
Vô cùng chới với khi tôi nghe sếp mình quyết định chóng vánh việc tôi phải về Tỉnh công tác, tôi nêu thắc mắc công việc và nhiệm vụ cụ thể mình phải làm khi đến nơi này, chị Giám đốc diễn giải cách thức làm việc và khích lệ tôi:
-Đó, công việc chị mới cho em biết dễ ẹc có gì đâu mà em ái ngại, nếu có khó khăn gì trong công việc cứ điện thoại về đây cho chị nhé.
Đêm ấy khi chuẩn bị xong cái ba lô tôi cứ thao thức mãi, không thể chợp mắt được có lẽ vì tôi quá lo cho công việc sắp tới, đến khi mòn mõi quá tôi thiếp đi hồi nào không hay, nếu bà xã tôi không réo lên thì có lẽ tôi làm một giấc thẳng cẳng đến trưa cũng không chừng:
-Anh Hùng, chú Bỉnh tài xế mới gọi điện nói lên công ty gấp vì sắp đến giờ lên đường rồi, tới giờ đi công tác mà ngủ xả láng vậy hả ông chằn.
Tôi lật đật vệ sinh cá nhân, mặc quần áo xong tôi quơ vội cái ba lô khoác lên vai và chỉ kịp vẫy tay chào bà xã và mấy cô công chúa của mình để tập làm thương gia thứ thiệt ở miệt sông nước vùng đồng bằng sông Cửu Long.
+ + +
Bến phà Châu Giang nơi nối liền Thị xã Châu Đốc và Huyện lỵ Tân Châu , khi chiếc Toyota Camry chở chúng tôi đi công tác đã yên vị trên con phà, trong bụng tôi đánh lô tô liên hồi do chiếc phà sắt S60 ở bến phà này chỉ dùng chở khách bộ hành và các loại xe gắn máy, hoặc xe lôi máy, xe đạp lôi vậy mà chiều hôm ấy khi hoàng hôn sắp buông xuống, trên mặt sông nước đục ngầu phù sa đang cuồn cuộn chảy, những dề lục bình kết thành bè to tướng đang nổi dập dềnh trôi theo dòng nước, vậy mà chiếc phà sắt nhỏ bé kia dám cỏng trên mình chiếc xe 4 chổ ngồi cùng gần chục chiếc xe gắn máy và sấp sỉ gần hai chục mạng người trên phà, khi chiếc phà buông mình lững lờ trên dòng sông khi đến giữa sông thì phà bị chết máy, ông tài công hoàn toàn bất lực sau một hồi cố gắng khởi động lại máy phà, mặc cho con phà trôi tự do theo dòng nước khiến mọi người trên phà ai nấy đều tỏ vẽ sợ hải vô cùng, tôi nghe loáng thoáng tiếng ai đó đang đọc kinh cầu nguyện các đấng thiêng liêng phù hộ cho tai qua nạn khỏi, chưa hết nỗi ám ảnh bởi những nguy cơ khi phà bị mất kiểm soát thì lúc này tự dưng xuất hiện chiếc ca nô đang xé nước phóng hết tốc lực chạy ngang qua con phà chở chúng tôi, từng đợt sóng của chiếc ca nô tạo ra nó làm cho chiếc phà tròng trành, trồi lên hạ xuống theo từng dợt sóng, có lúc phà chao nghiêng tưởng chùng như chúng tôi sẽ bị nhận chìm suống lòng sông đen ngòm cùng con phà già nua này, cũng còn may cho chúng tôi con phà còn đứng vững sau bao lần bị gió dập sóng dồi, con phà trôi thêm vài trăm mét rồi dừng lại do các công nhân trên phà cố gắng thả neo, gần hai giờ sau phà chúng tôi mới được một chiếc phà khác lai dắt sang bờ phía Tân Châu, khi phà cặp bến an toàn lúc này tôi mới nghe thằng Bỉnh lên tiếng:
-Trời ơi! Mình sống rồi, nãy giờ hồn siêu phách tán đâu mất bây giờ mới biết mình còn sống nè.
Thấy thằng Bỉnh kể khổ cho cái tai nạn vừa qua, nó cứ càm ràm mãi tôi bèn ghẹo nó:
-Hồn vía Bỉnh bay về quán cà phê trước công ty mình chứ đâu, làm như trong xe này ai cũng không sợ như Bỉnh sao, ai cũng run bần bật đến độ hàm răng đánh bò cạp luôn vậy đó, cũng may là tai qua nạn khỏi bằng không giờ này mình thuyên chuyển về dưới làm lính cho Hà Bá rồi.
Thằng Bỉnh nghe tôi nhắc đến cái quán cà phê ruột của nó, bởi có tật thì giật mình vì câu chuyện tình Romeo và Juliet của nó với bé Nga được nó dấu thật kín, mà lúc này tôi đang hé lộ ra trong cái không gian chật hẹp trên xe hơn nữa có bà sếp đang hiện diện, sợ bị bại lộ thì biết ăn nói làm sao cho sếp hiểu nên nó vừa đạp ga phóng xe lên bờ vừa nháy mắt với tôi ngầm năn nĩ tôi đừng bàn bạc đến cái đề tài cấm kỵ này nữa, nó phân tâm đến độ nó cho xe chạy thật nhanh qua những ổ gà trên đường làm chiếc xe dằn xốc thật mạnh khiến sếp bực mình dợt cho nó một trận nhưng nói theo kiểu móc lò:
-Ủa Bỉnh, chị nhớ công ty đã trả lương tháng náy cho em rồi mà chạy nhanh dữ vậy em, nãy giờ mọi người nhảy Lambada hoài mệt lắm em ơi.
Nghe sếp rầy rà nó bèn quay sang cười cầu tài với sếp, một tay nó giữ cái vô lăng tay kia gãi gãi cái đầu ra chiều áy náy nó nói:
-Thấy trời tối mà đường đây vô đó còn khá xa nên em tranh thủ chạy cho kịp, đến nơi khuya quá sợ bất tiện.
Thấy nó nói cũng có lý, sếp tôi đổi giận làm vui sếp nói vuốt ve nó:
-Không sao, cứ lái cẩn thận đi em trai, đường sá dưới đây chật chội hơn nữa nhà cửa cất sát mép đường, rồi không có đèn đường gì cả nguy hiểm lắm.
Bỉnh nhà ta chuộc lỗi tức thì, nó trả lời sếp có pha một chút màu sắc tiếu lâm trong đó:
-Yes Tuân lệnh Madam.
Nghe thằng Bỉnh nói với sếp như vậy tôi thấy sếp tôi tin đến sái cổ, nhưng với tôi tôi lại có cái nghĩ khác:
"Cái thằng Bỉnh này dóc tổ luôn, một là nó bị phân tâm khi nghe tôi nhắc đến quán cà phê ruột của nó, hai là nó tìm cách trả thù tôi cái tội bép xép dám khai báo sơ sơ chuyện lòng của nó cho mọi người nghe. chuyện "Thèm phở" của nó suýt chút nữa bị phơi bày ra ánh sáng khi ngoài trời tối đen như mực, có lẽ vì thế nên nó muốn dằn mặt tôi bằng cách cho mọi người nhày Lambada như sếp đã nói".
Đoạn đường từ bến phà Châu Giang vào Huyện Tân Châu dài chừng hai mươi cây số, do bị hư hỏng nhiều nên có đoạn đá xanh trải đường bị trồi lên lõm chỏm đầy mặt đường, hơn nữa do con đường này chạy dọc theo con sông nên tài xế thiếu kinh nghiệm có thể biến cho chiếc xe mình thành tàu ngầm dưới lòng sông kia cũng không chừng, nhìn hai bên đường những đoạn có nhà dân chúng sinh sống tôi thấy phần lớn họ là người ChamPa, hoặc người Khơ me do họ cất sống trên những căn nhà sàn cao cẳng, nhìn kỹ tôi thấy vùng này bà con theo đạo Hồi, vì suốt chặng đường dài tôi bắt gặp những ngôi giáo đường có mái vòm tròn tròn và nhọn hoắc, phía bên trên cùng trang trí một hình trăng lưỡi liềm...
+ + +
Đến thị trấn Tân châu cũng khá khuya, nhà dân chúng ở thị trấn đã dần đóng cửa, chỉ còn lại những quán cà phê giải khát có kèm chiếu phim truyện Video thì còn sáng đèn, Nam phụ lão ấu các nơi xúm lại xem những bộ phim kiếm hiệp, tình cảm Đài Loan, Hồng Kong, tài tử nào là Lưu Tuyết Hoa, Tần Hán... những bộ phim này cũng đã lấy đi nhiều nước mắt bà con nơi đây qua những thiên tình sử éo le do họ đóng.
Chúng tôi được phía bên hợp tác đón và đưa chúng tôi vào nhà Hàng Minh Thành, nơi này cách cửa khẩu Vĩnh Xương của Việt Nam và Cam bốt không xa lắm, nhà hàng nằm gần bờ sông về đêm gió thổi từ dưới sông lên mang theo không khí mát rượi, ban lãnh đạo của phía Tân Châu tươi cười khi dùng cơm tối với đoàn chúng tôi, dĩ nhiên cũng có bia bọt khui lốp bốp đến thật khuya chúng tôi mới được ngã lưng trên khách sạn cùng một chủ với nhà hàng nọ, nói khách sạn cho oai chứ thật ra đây là dãy nhà lầu có từng phòng riêng nhỏ bé, sẳn có máu tiếu lâm trong bụng tôi nghĩ trong bụng:
"Phòng ốc gì nhỏ xíu như các ô chuồng Bồ câu, mà giống thật cái chuồng Bồ câu nhà thằng Bỉnh Tài xế mà tôi từng gặp".
Mùi ẩm thấp, mùi dza màn lâu ngày không được phơi phóng nên có mùi rất khó chịu nhưng phải trân mình ra chịu trận vì đâu còn cách lựa chọn nào, tắm rữa xong tôi nhào lên giường đánh một giấc tới sáng cho dù trước đó tôi hơi ngán ngẫm với khách sạn không biết xếp loại mấy ngôi sao như ngành du lịch thường làm.
Sáng hôm sau khi ăn sáng và uống cà phê xong chúng tôi quá bộ đến văn phòng của đơn vị hợp tác nơi đây để xem kho hàng hóa và khu vực nhà máy xay lúa, từng dãy gạo thành phẩm được chất thành cây cao nghiệu từ dưới sàn tấm Pa lết vươn cao đến tận nóc mái tole của nhà kho, họ vừa chỉ dẩn cho chúng tôi xem kho vừa diễn giải cách thu mua hàng hóa của nông dân, cũng như cách chế biến thành hàng xuất cảng. Lần đầu tiên trong đời tôi mới chứng kiến tận mắt cơ man là gạo được tích trử nơi này, tôi thầm nghĩ với số lượng hàng hóa được thu góp dồi dào như thế này chắc hẳn đời sống bà con trồng lúa nơi đây khắm khá lắm thì phải, nhưng cuối cùng tôi bị hố một cái quá mạng khi một hôm tôi chứng kiến một vụ nhập hàng vô kho của một gia đình nông dân mang đến bán, biểu hiện thái độ không hài lòng với loại lúa này, tay trạm trưởng thu mua nói với ông Sáu người bán lúa:
-Úy mèn ơi! Ông Sáu coi nè lúa mình hôm nay độ ẩm còn cao lắm, hạt gạo bên trong lại ngã màu vàng nữa, lô này trừ hao hụt mười phần trăm nghe ông Sáu, hổng lẽ để chú chở về sấy khô lại thì tội nghiệp chú quá.
Nghe tay trạm trưởng phán một câu xanh dờn trừ mười phần trăm làm cho ông Sáu chới với, ông nói như năn nỉ tay trạm trưởng:
-Gì mà chú Hai nó trừ tui tới mười phần trăm lận, thấy công ty mấy chú bấy lâu nay làm ăn có uy tín nên tui mới chở lúa ra bán, mấy chú trừ hao hụt như vầy chuyến này dìa trỏng chắc tui đi ở đợ quá, hi... hi... chú Hai nó tính lại tỷ lệ cho tui nhờ.
Ông Sáu nói dứt lời ông đưa mắt nhìn quanh xem có ai chú ý đến việc ông đang thương thảo với tay trạm trưởng này hay không, dường như ai cũng đang tất bật với công việc vã lại tiếng hai người trao đổi cũng khó đến tay người chung quanh do tiếng máy xay lúa phía bên trong chạy ầm ầm nghe đinh tai nhức óc, ông Sáu bèn xuống nước tiếp:
-Tính lại đi chú Hai, nè chú cầm đở cái bao thơ này đi coi như tui biếu chú mua bánh cho xấp nhỏ nhà chú dùm tui nha, cái này hổng phải hối lộ gì đâu chú Hai, bồi dưỡng chút đỉnh cho vui nhà vui cửa vậy mà.
Ông Sáu nói xong không chờ phản ứng của tay trạm trưởng ông nhét đại vào túi quần tên này cái bì thư chứa tiền bên trong, Tay trạm trưởng miệng thì từ chối bài hải nhưng tay thì đẩy cái bì thư vô sâu vào túi quần tây vì sợ bị rớt ra ngoài thì uổng công làm tình làm tội ông Sáu từ ban đầu đến giờ:
Dường như cảm nhận được sức nặng của bì thư này tên trạm trưởng cười toe toét nói với ông Sáu:
-Dạ thôi được rồi ông Sáu, giờ thì trừ ông sáu một phần trăm lấy có thôi đó, chớ không thì mấy mối khác họ phân bì, tui tình cảm với ông Sáu đó, đừng nói cho ai biết vụ này nghe ông, công ty biết tui tha ông Sáu vụ này họ đuổi tui về vườn có nước đi chăn vịt thì khổ tui lắm nghe ông Sáu. Thấy tay trạm trưởng chịu "cắn câu" của mình ông Sáu như trút được gánh nặng ngàn cân xuống, ông lật đật hối thúc cân sớm để ông kịp lui ghe về cho kịp con nước, rồi cũng cái lô lúa này sau khi xay xát xong, lau bóng hạt gạo đạt tiêu chuẩn xuất cảng hắn sang tay lại cho thương lái đầu nậu bên ngoài để bỏ túi riêng hàng ngàn đô la ngon lành, mặc cho những người làm ra hạt lúa chịu trăm cay ngàn đắng khi bán được hàng hóa của mình...
+ + +
Sống làm việc nơi vùng giáp biên giới này được vài tháng, khi biết được mọi ngóc ngách trong cách làm ăn không đặt chữ tín lên hợp đồng liên doanh với đơn vị chúng tôi, bằng chiêu thức dọa dẫm buộc tôi làm ngơ cho họ mà tôi chẳng xiêu lòng, họ quay sang dụ dỗ lôi kéo tôi về phía họ, kể cả chiêu Mỹ nhân kế họ cũng không từ vì họ đã nằm lòng câu: Anh Hùng khó thoát ải Mỹ nhân chăng, nếu vậy thì chẳng sai chút nào vì từ khai thiên lập địa cho đến giờ biết bao nhiêu trang hảo hớn tiêu tan sự nghiệp vì Mỹ nhân kế, riêng tôi trong câu chuyện này may mà tôi còn chút lý trí nên thoát qua cái ải ngọt ngào này, bằng không vết xe đỗ của cửa ải Mỹ nhân dễ gì không có dấu chân tôi hằn lên nơi ấy.
Buổi trưa nọ,Thằng Hường người của bên hợp tác nó rủ rê tôi đến nhà cô bạn gái nó ở gần chợ Tân Châu, nhà cô bé này là mảnh vườn rộng có sân che phủ đầy bóng mát của những hàng cây, bước vào sân nhà cô ta tôi thấy ngay một bầy tiên nga đang ngồi sẳn trên chiếc chiếu đệm trải dước đất cạnh góc cây Me cổ thụ, trên đó đã bày sẳn những thức ăn đồ uống cây nhà lá vườn nhưng không kém phần thịnh soạn, mấy con cá lóc nướng trui thật to bày trên cái dĩa bàn to tướng đang bốc mùi thơm nức mũi, cạnh đấy dĩa rau sống đũ loại xanh um tươi rói, tô mắm nêm pha sẳn mùi thơm cũng không kém khiến ruột gan tôi cồn cào khó chịu, chưa hết, ba dĩa gà ta thả vườn luộc chín vàng ươm phía ngoài da, thịt bên trong trắng ngần như tuyết, dĩa muối tiêu chanh có vài ba lát ớt đỏ tươi tạo hình ảnh màu sắc tương phản của buổi tiệc thêm phần bắt mắt. Còn bốn cô Tiên nữ ăn mặc thật giãn dị nhưng đẹp mê hồn, tôi cứ ngỡ thằng Hường nó tuyển đâu mấy cô Tiên nữ này trên nguyệt điện xuống trần gian làm cho tôi có ý nghĩ mình là Đường Minh Hoàng của ngày xưa đang cùng bầy mỹ nữ hưởng lạc thú trên trời, đang mơ màng theo ý nghĩ viễn vông thì Thằng Hường nó lôi tôi xuống đất để bắt đầu nhập tiệc.
-Xin giới thiệu mấy em đây là anh Hùng, và đây là Thu bà xã em, còn các cô đây là bạn của bà xã em, hôm nay mình kết nghĩa Đào viên tại đây, uống không say không về.
Tôi cùng mọi người vỗ tay chào mừng sau màn giới thiệu của thằng Hường, liền khi ấy tôi thấy thằng Hường nó ôm cái bình "Nước mắt quê hương" loại năm lít, nó lần lượt rót đầy vào mấy cái ly "Xây chừng" loại ly mà ngày xưa quán cà phê người Hoa hay dùng để bán cà phê, độ nồng của rượu bốc lên mũi khiến tôi ngao ngán vì tôi không hảo loại rượu ba xi đế này, khi nốc vào ly đầu tiên tôi có cảm giác trời nghiêng đất quay tức thì, sau một hồi ăn uống, đàn ca hát xướng inh ỏi khiến đám con nít quanh đấy xúm lại xem bọn tôi diễn trò mà không tốn tiền mua vé để xem, cuộc vui nào rồi đến lúc cũng phải tàn, tôi xỉn hết biết không còn nhận ra phương hướng, nhưng trong vô thức tôi cũng lờ mờ nghe các cô tiên này bình phẩm về mình, đa số các cô đều có cảm tình với tôi vì dẫu sao tôi là khách phương xa đến.
Không còn cảm nhận về mặt thời gian, miệng tôi khô khốc, cảm giác đầu tiên sau khi tôi tỉnh lại do tôi quơ tay trong bóng đêm đụng phải vật gì mềm mềm nằm cạnh mình, tôi định thần lại xem kỹ thì ra một trong bốn cô Tiên mắc đọa sáng nay trong bàn nhậu, mà sao lại nằm chung mùng với mình trong cái "chuồng Bồ câu" nơi mình nương náu tạm thời, rồi tôi cũng nhận ra cái dụng ý chết người của thằng Hường nó nghe theo sếp nó dàn dựng lên màn kịch này buộc tôi khi đã nhúng chàm rồi thì chỉ còn biết câm miệng làm ngơ. bất chấp những thiệt hại sau này phía công ty tôi phải gánh chịu, bằng thủ đoạn này họ thật sự muốn loại tôi ra khỏi vòng chiến sinh tử này.
Trước khi trở lại Sài Gòn do thời hạn hợp tác hết hiệu lực, tôi cố tìm lại cái bông hồng có gai nằm chung mùng với mình đêm nào, sau một hồi hỏi han tâm sự, cô nàng cho biết cô được lệnh đêm đó bằng mọi giá cô phải làm cho tôi gục ngã trong vòng tay của cô, do cần tiền trang trải thuốc men cho mẹ mình cô gái chấp nhận làm việc này, nhưng khi thấy tôi thật thà, tình cảm và hơn nữa cô còn giữ được sĩ diện không nỡ đưa tôi vào tròng nên chúng tôi hoàn toàn vô can trong cái đêm tăm tối mịt mù kia, mà nếu cô gái chấp nhận làm theo sai khiến của họ thì tôi cũng không còn chút sinh lực nào để chống trả lại cái cạm bẩy ngọt ngào này. cảm ơn cô gái buôn hương nơi miền biên giới, trước khi tạ từ tôi vét trong túi trao cho cô một ít tiền để gọi là biết ơn vì nàng đã làm một việc khiến lương tâm tôi không phải dày vò do nông nổi.
Sau chuyến công tác này về công ty tôi vẫn làm công việc như trước đây, cuộc sống cứ dần trôi bổng đau đêm nọ, khi đang ngủ giật mình thức giấc tôi chợt thất một bên mắt sưng húp đau nhức vô cùng, từ một bên hông trái kéo dài lên mắt trái tôi những bong bóng nước nhỏ li ti nhưng rát bỏng, hoảng hốt trong lòng, đứa con rể tôi chở thẳng tôi vào bệnh viện, trời về khuya nằm một mình trong khoa mắt không một người chung quanh nỗi sợ hải bao trùm lên tôi, cũng may khi bên ngoài vừng hồng cũng dần ló dạng cũng là lúc Bác sĩ vào khám bệnh và chẩn đoán tôi bị Zona, một loại bệnh theo dân gian gọi là giời leo, bệnh này do một loại siêu vi trùng nó tiềm tàng trong cơ thể của mọi người, khi sức đề kháng của cơ thể yếu đi là nó bùng phát lên, Bác sĩ thấy tình trạng của tôi bà la lên:
-Anh còn may phước lắm nghe, vô đây chậm chút nữa thì cửa sổ tâm hồn anh tối tăm suốt kiếp rồi đó. Tôi sẽ thử máu cho anh và test hết các loại bệnh xem còn gì thì trị luôn cho nó dứt.
Sáng hôm sau phải nhịn ăn nhịn uống để cô y tá vào lấy máu xét nghiệm, nhìn cái ống chích có cái kim to đùng cô ý tá rút ra mấy cc máu khiến tôi xây xẩm mặt mày, cứ nhìn thấy máu là tôi hay bị trạng thái như trên, rồi thì cả phòng tôi kể cả những người điều trị ngoại trú lần lượt đưa tay cho cô y tá làm nhiệm vụ lấy máu.
Ba ngày sau, đến giờ khám bệnh và trả kết quả xét nghiệm máu, cô y tá hôm nọ mang cả chồng hồ sơ đặt lên bàn của bà Bác sĩ, trong số hồ sơ này phần đông có cái bìa màu vàng, duy nhất chỉ có một hồ sơ xét nghiệm có cái bìa màu cam, Bác sĩ gọi từng người lên khám bệnh và cho biết kết quả xét nghiệm máu, ai cũng âm tính với tất cả test kể cả HIV, còn lại một mình tôi trong phòng đối diện cùng bác sĩ tôi thầm nghĩ thôi tiêu đời mình rồi, có lẽ mình bị dương tính với HIV rồi cũng nên, cái bìa hồ sơ màu cam này nó đã tự nói lên điều đó, tôi chực nhớ lại cái đêm chung mùng với cô gái nọ, vậy là cô này cũng như bao cô gái ăn sương khác thôi, cũng không thật thà, cũng nói dóc không ngượng miệng, vậy mà hôm ấy còn dám nói với tôi hai đứa mình không có gì, tự dưng tôi thấy căm ghét cô gái có gương mặt đẹp như thiên thần nhưng tâm địa dữ như ác quỷ, vậy là cô này đã lây cái căn bệnh chết người cho mình rồi, hai chữ Sida lỡn vỡn trong đầu tôi, tôi từng nghe các cô gái bất cần đời này nói chuyện với nhau:
-Ối bị dính Sida hả, dễ ẹc cứ lấy xi măng trị là hết liền... ha ha..
Lúc này tôi hốt hoảng thật sự, vì bên đối tác hôm nào họ đã thật sự hạ gục tôi đúng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, xấu hổ, nhục nhã, hối hận, bao nhiêu cái xấu xa bây giờ đỗ dồn lên tôi cũng không oan chút nào, thế là hết trước mắt bầu trời xám xịt đang bủa vây lấy tôi, và lưỡi hái tử thần sẽ mang tôi về cỏi vĩnh hằng một ngày không xa lắm.
-Anh là Hùng phải không?
-Dạ tôi tên Hùng, tôi bị HIV rồi phải không thưa bác sĩ
-Anh học y khoa hồi nào mà biết hay quá vậy, hồ sơ này tôi còn chưa biết làm sao anh biết được?
-Tại tôi thấy mấy hồ sơ của người khác cócái bìa màu vàng đều có kết quả âm tính, còn lại mình tôi hồ sơ có bìa màu Cam vậy là Tôi bị nhiễm HIV rồi còn gì???
Không trả lời tôi, bà Bác sĩ mở hồ sơ ra xem rồi bà cười lên nắc nẻ:
-Thiệt tui sợ ông tướng này luôn nghe, Bộ ông hay léng phéng với mấy cô lắm hay sao mà có tật giật mình vậy, nè âm tính nè, bệnh viện hết bìa màu vàng thì xài tới bìa màu cam, vậy mà ông cũng đoán già đoán non nữa, thôi về phòng ăn mừng đi ông tướng. ha..ha..
+ + +
Đang từ chín tầng địa ngục bổng dưng thấy mình quay về hạ giới thử hỏi ai không mừng, tôi chạy nhanh về khoa Mắt vào ngay trong phòng bệnh tôi nhảy tung tăng lên y như những đứa trẻ được tặng bao lì xì to đùng mỗi dịp xuân về, và tôi hét lên thật to:
-Hoan hô cái bìa hồ sơ màu cam, hoan hô.
Tôi lấy hết thức ăn đồ uống của mình chia đều cho hết các anh em bệnh nằm chung phòng, tôi nghe tiếng ai đó bên ngoài nói vọng vô:
-Cha nội này chắc tưng tửng hay sao đó, khi không hét lên um sùm hoan hô cái bìa hồ sơ màu cam là cái gì, đúng là đồ ba trợn mà.
Tôi không giận câu mắng mỏ kia của ai đó, họ làm sao hiểu được cái cảm giác tuyệt trần mà tôi đang hưởng, vì tôi không vướng vào căn bệnh quái ác đang hoành hành khắp địa cầu không chừa một ai, nhớ lại gương mặt thiên thần của cô gái ở Tân Châu tôi buột miệng:
-Em gái ơi! Em thật sự là thiên thần trong lòng anh.
Hai Hùng
Viết lại xong ngày 16/08/2012
Thanhphobuontenh@gmail.com
Chỉ mới nhìn thấy cái bìa đựng hồ sơ màu cam khác với cái bìa đựng hồ sơ của những người khác trong phòng, tôi tự suy diễn rồi tự sụp đỗ trong tích tắc, nhưng rồi khi biết được sự thật của cái bìa hồ sơ màu cam này, tôi...
Sáng nọ vẫn như mọi ngày khi vào đền nơi làm việc, dựng cái chống xe và khóa cổ con ngựa sắt của mình xong, tôi ngó một vòng quanh khoảng sân trong công ty cố tìm một đứa bạn nào cũng được để cùng nhâm nhi cà phê buổi sáng với mình, vì vô quán uống cà phê cu ky một mình thì tôi có cái cảm giác lẻ loi như thế nào đó,thời may không phải chờ đợi lâu tôi gặp thằng Bỉnh tài xế của sếp vừa đến, tôi ngoắc tay và mời hắn:
-Hé lô Bỉnh, cất xe rồi ra quán cà phê với anh làm một ly cho tỉnh táo nha, mà lâu ghê anh mới có dịp mời Bỉnh đó.
Thằng Bỉnh cười hiền và trả lời tôi:
-Anh Hùng chờ em một chút, hay anh ra quán trước đi, em chuẩn bị sơ cái xe lỡ sếp hú một cái thì đi liền, chớ chậm chạp sếp nạo cho một trận mà nhiều khi bị bớt tiền lương thì tội nghiệp cho bà xã em lắm.
-Ờ cũng được, nhưng nhanh lên nghe vì anh không quen ngồi quán một mình, ngồi kiểu đó giống mấy anh chàng thất tình, hoặc giống mấy ông nhà văn nhà thơ tìm chổ yên tỉnh để lắng lòng tìm ý tưởng sáng tác.
Thằng Bỉnh dùng tay đẩy nhẹ vai tôi và nói:
-Biết rồi mà anh Hai, nhưng vô quán rồi thì đừng có cua Bé Nga bạn gái của em đó nghe, anh mà phỏng tay trên là em "Mần thịt" anh liền đó. hi .hi .
Nghe thằng Bỉnh nhắc đến tên cô Bé Nga bưng cà phê cho khách trong quán, cô bé này có cái nét rất dễ chiếm cảm tình mọi người, do hiền lành, nói năng nhỏ nhẹ và lúc nào cũng nỡ nụ cười thật tươi, nhất là cái răng khểnh đã thu hút người đối diện một cách lạ kỳ, mà khách trong quán này ai cũng được cô bé gọi bằng anh ngọt xớt, trong đó tôi cũng không ngoại lệ mặc dù tuổi đời của tôi thuộc hàng "Cứng cạy" nhưng cô bé nhí nhảnh này gọi tôi bằng anh, nói thiệt lòng vì trong giao tiếp hàng ngày so với tuổi đời chồng chất, tóc trên đầu trổ hoa râm mà được gọi bằng anh thử hỏi ai mà không thích, rồi nhờ vậy đôi khi họ thất lòng phơi phới thấy mình như trẻ lại tuổi đôi mươi như thuở nào, nhưng với tôi thì khác, vì hôm nọ cô bé Nga cũng gọi tôi bằng anh như mọi ngày, không hiểu tại sao tôi lại ứng khẩu buông ra câu nói với cái giọng khó chịu:
-Nè, nè đừng gọi chú bằng anh nữa nghe cô bé, kêu như vậy chú Hùng thấy nó kỳ kỳ, vì Nga bằng tuổi con gái đầu lòng của chú đó.
Tôi nghiệp Bé Nga đang vui vẻ nói líu lo như chim hót, vậy mà bị tôi sửa lưng một cái khiến cô bé cụt hứng rồi phân bua với tôi:
-Dạ cháu xin lỗi chú Hùng, tại bà chủ quán bắt tụi cháu phải xưng hô như vậy thì mới câu được khách thì mới có tiền trả lương cho tụi cháu, chứ kêu như vậy cháu cũng thấy kỳ kỳ y như chú nói vậy đó.
Các bạn thấy không, tôi trong sáng như vô cùng (Mèo khen mèo dài đuôi) mà thằng Bỉnh dám nghi ngờ bụng dạ của mình, tôi thầm nghĩ:
"Cái thằng Bỉnh này, vợ con đùm đề ở nhà không lo mà còn lẹo tẹo với mấy cô buôn bán làm chi cho cực thân, thằng này chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ, bởi người đời ví von: Ham chi bóng sắc đọa đày tấm thân".
Sẳn dịp nó răn đe mình, tôi làm bộ đưa đẩy như đang rắp tâm nẫng cô hàng cà phê người tình trăm năm của hắn:
-Tao thấy tướng tá con bé Nga này hết xẩy, cá dưới sông ai vớt được nấy ăn mầy hơi đâu mầy lo, mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhất cự ly nhì tốc độ, ý tao nói ai tấn công nhanh thì người đó chiếm được con tim bé Nga thôi.
Nói xong tôi quan sát thái độ thằng Bỉnh xem nó phản ứng ra sau, thật không ngờ gương mặt nó tự dưng buồn thiu y hệt như những người làm mất sổ mua gạo trong thời (bao cấp), thời đó nhà nào mà mất sổ mua gạo thì đồng nghĩa với việc treo niêu luôn, cả nhà bị đói là cái chắc, tôi thầm nghĩ:
"Thêm một đứa bị Thần tình ái bắn mũi tên ngay tim rồi"
Ngồi hồi lâu trong quán hai đứa tôi nói chuyện bâng quơ trên trời dưới đất, tuy nói chuyện như vậy mà hình như chẳng ai quan tâm mình nói cái gì, do mỗi người đang đeo đuổi ý nghĩ riêng của mình, mãi khi đến lúc thằng Bỉnh nó gặng hỏi tôi đôi ba lần thì cuộc nói chuyện mớt thật sự bắt đầu:
-Câu chuyện em nói đó, anh Hùng tính sao?
-Hả, hả chuyện gì, nói lại anh nghe coi
Thằng Bỉnh nó cự nự tôi:
-Vậy chứ hồn vía anh đi đâu mới về vậy, em nói có cái "Ti dô" điều động anh Xuống Huyện Tân Châu tỉnh An Giang để lo ba cái gạo xuất cảng đó, ban giám đốc chọn anh rồi, có khi chút nữa anh vô làm sẽ có quyết định điều động cho anh về sông ăn cá về đồng ăn cua luôn, cha kỳ này con người ta sướng nghe về miệt dưới xem như làm vua một cỏi rồi còn gì.
Nghe thằng Bỉnh cho hay cái tin giật gân này tôi cảm thấy bối rối vì từ khi bước chân vô làm ở công ty này đâu có lần nào tôi phải đi công tác nơi xa xôi như thế này, vậy mà giờ đây tôi phải đến cái nơi xa lạ chưa một lần đặt chân đến thì liệu Tôi có hoàn thành công việc được giao hay không? rồi ở chốn lạ nước lạ cái này mình có thích nghi được không? rồi bà xã và mấy cô con gái rượu ở nhà ai lo? bao nhiêu câu hỏi cứ lỡn vỡn trong đầu khiến tôi thấm mệt.
+ + +
- Hùng nè, Ban giám đốc công ty thấy cậu nhanh nhẹn nên cử cậu về Tỉnh để cùng đơn vị bạn hợp tác liên doanh theo dỏi thu mua, chế biến và xuất cảng gạo, ngày mai lên đường, hôm nay cậu cứ nghỉ làm về nhà chuẩn bị sáng mai khởi hành.
Vô cùng chới với khi tôi nghe sếp mình quyết định chóng vánh việc tôi phải về Tỉnh công tác, tôi nêu thắc mắc công việc và nhiệm vụ cụ thể mình phải làm khi đến nơi này, chị Giám đốc diễn giải cách thức làm việc và khích lệ tôi:
-Đó, công việc chị mới cho em biết dễ ẹc có gì đâu mà em ái ngại, nếu có khó khăn gì trong công việc cứ điện thoại về đây cho chị nhé.
Đêm ấy khi chuẩn bị xong cái ba lô tôi cứ thao thức mãi, không thể chợp mắt được có lẽ vì tôi quá lo cho công việc sắp tới, đến khi mòn mõi quá tôi thiếp đi hồi nào không hay, nếu bà xã tôi không réo lên thì có lẽ tôi làm một giấc thẳng cẳng đến trưa cũng không chừng:
-Anh Hùng, chú Bỉnh tài xế mới gọi điện nói lên công ty gấp vì sắp đến giờ lên đường rồi, tới giờ đi công tác mà ngủ xả láng vậy hả ông chằn.
Tôi lật đật vệ sinh cá nhân, mặc quần áo xong tôi quơ vội cái ba lô khoác lên vai và chỉ kịp vẫy tay chào bà xã và mấy cô công chúa của mình để tập làm thương gia thứ thiệt ở miệt sông nước vùng đồng bằng sông Cửu Long.
+ + +
Bến phà Châu Giang nơi nối liền Thị xã Châu Đốc và Huyện lỵ Tân Châu , khi chiếc Toyota Camry chở chúng tôi đi công tác đã yên vị trên con phà, trong bụng tôi đánh lô tô liên hồi do chiếc phà sắt S60 ở bến phà này chỉ dùng chở khách bộ hành và các loại xe gắn máy, hoặc xe lôi máy, xe đạp lôi vậy mà chiều hôm ấy khi hoàng hôn sắp buông xuống, trên mặt sông nước đục ngầu phù sa đang cuồn cuộn chảy, những dề lục bình kết thành bè to tướng đang nổi dập dềnh trôi theo dòng nước, vậy mà chiếc phà sắt nhỏ bé kia dám cỏng trên mình chiếc xe 4 chổ ngồi cùng gần chục chiếc xe gắn máy và sấp sỉ gần hai chục mạng người trên phà, khi chiếc phà buông mình lững lờ trên dòng sông khi đến giữa sông thì phà bị chết máy, ông tài công hoàn toàn bất lực sau một hồi cố gắng khởi động lại máy phà, mặc cho con phà trôi tự do theo dòng nước khiến mọi người trên phà ai nấy đều tỏ vẽ sợ hải vô cùng, tôi nghe loáng thoáng tiếng ai đó đang đọc kinh cầu nguyện các đấng thiêng liêng phù hộ cho tai qua nạn khỏi, chưa hết nỗi ám ảnh bởi những nguy cơ khi phà bị mất kiểm soát thì lúc này tự dưng xuất hiện chiếc ca nô đang xé nước phóng hết tốc lực chạy ngang qua con phà chở chúng tôi, từng đợt sóng của chiếc ca nô tạo ra nó làm cho chiếc phà tròng trành, trồi lên hạ xuống theo từng dợt sóng, có lúc phà chao nghiêng tưởng chùng như chúng tôi sẽ bị nhận chìm suống lòng sông đen ngòm cùng con phà già nua này, cũng còn may cho chúng tôi con phà còn đứng vững sau bao lần bị gió dập sóng dồi, con phà trôi thêm vài trăm mét rồi dừng lại do các công nhân trên phà cố gắng thả neo, gần hai giờ sau phà chúng tôi mới được một chiếc phà khác lai dắt sang bờ phía Tân Châu, khi phà cặp bến an toàn lúc này tôi mới nghe thằng Bỉnh lên tiếng:
-Trời ơi! Mình sống rồi, nãy giờ hồn siêu phách tán đâu mất bây giờ mới biết mình còn sống nè.
Thấy thằng Bỉnh kể khổ cho cái tai nạn vừa qua, nó cứ càm ràm mãi tôi bèn ghẹo nó:
-Hồn vía Bỉnh bay về quán cà phê trước công ty mình chứ đâu, làm như trong xe này ai cũng không sợ như Bỉnh sao, ai cũng run bần bật đến độ hàm răng đánh bò cạp luôn vậy đó, cũng may là tai qua nạn khỏi bằng không giờ này mình thuyên chuyển về dưới làm lính cho Hà Bá rồi.
Thằng Bỉnh nghe tôi nhắc đến cái quán cà phê ruột của nó, bởi có tật thì giật mình vì câu chuyện tình Romeo và Juliet của nó với bé Nga được nó dấu thật kín, mà lúc này tôi đang hé lộ ra trong cái không gian chật hẹp trên xe hơn nữa có bà sếp đang hiện diện, sợ bị bại lộ thì biết ăn nói làm sao cho sếp hiểu nên nó vừa đạp ga phóng xe lên bờ vừa nháy mắt với tôi ngầm năn nĩ tôi đừng bàn bạc đến cái đề tài cấm kỵ này nữa, nó phân tâm đến độ nó cho xe chạy thật nhanh qua những ổ gà trên đường làm chiếc xe dằn xốc thật mạnh khiến sếp bực mình dợt cho nó một trận nhưng nói theo kiểu móc lò:
-Ủa Bỉnh, chị nhớ công ty đã trả lương tháng náy cho em rồi mà chạy nhanh dữ vậy em, nãy giờ mọi người nhảy Lambada hoài mệt lắm em ơi.
Nghe sếp rầy rà nó bèn quay sang cười cầu tài với sếp, một tay nó giữ cái vô lăng tay kia gãi gãi cái đầu ra chiều áy náy nó nói:
-Thấy trời tối mà đường đây vô đó còn khá xa nên em tranh thủ chạy cho kịp, đến nơi khuya quá sợ bất tiện.
Thấy nó nói cũng có lý, sếp tôi đổi giận làm vui sếp nói vuốt ve nó:
-Không sao, cứ lái cẩn thận đi em trai, đường sá dưới đây chật chội hơn nữa nhà cửa cất sát mép đường, rồi không có đèn đường gì cả nguy hiểm lắm.
Bỉnh nhà ta chuộc lỗi tức thì, nó trả lời sếp có pha một chút màu sắc tiếu lâm trong đó:
-Yes Tuân lệnh Madam.
Nghe thằng Bỉnh nói với sếp như vậy tôi thấy sếp tôi tin đến sái cổ, nhưng với tôi tôi lại có cái nghĩ khác:
"Cái thằng Bỉnh này dóc tổ luôn, một là nó bị phân tâm khi nghe tôi nhắc đến quán cà phê ruột của nó, hai là nó tìm cách trả thù tôi cái tội bép xép dám khai báo sơ sơ chuyện lòng của nó cho mọi người nghe. chuyện "Thèm phở" của nó suýt chút nữa bị phơi bày ra ánh sáng khi ngoài trời tối đen như mực, có lẽ vì thế nên nó muốn dằn mặt tôi bằng cách cho mọi người nhày Lambada như sếp đã nói".
Đoạn đường từ bến phà Châu Giang vào Huyện Tân Châu dài chừng hai mươi cây số, do bị hư hỏng nhiều nên có đoạn đá xanh trải đường bị trồi lên lõm chỏm đầy mặt đường, hơn nữa do con đường này chạy dọc theo con sông nên tài xế thiếu kinh nghiệm có thể biến cho chiếc xe mình thành tàu ngầm dưới lòng sông kia cũng không chừng, nhìn hai bên đường những đoạn có nhà dân chúng sinh sống tôi thấy phần lớn họ là người ChamPa, hoặc người Khơ me do họ cất sống trên những căn nhà sàn cao cẳng, nhìn kỹ tôi thấy vùng này bà con theo đạo Hồi, vì suốt chặng đường dài tôi bắt gặp những ngôi giáo đường có mái vòm tròn tròn và nhọn hoắc, phía bên trên cùng trang trí một hình trăng lưỡi liềm...
+ + +
Đến thị trấn Tân châu cũng khá khuya, nhà dân chúng ở thị trấn đã dần đóng cửa, chỉ còn lại những quán cà phê giải khát có kèm chiếu phim truyện Video thì còn sáng đèn, Nam phụ lão ấu các nơi xúm lại xem những bộ phim kiếm hiệp, tình cảm Đài Loan, Hồng Kong, tài tử nào là Lưu Tuyết Hoa, Tần Hán... những bộ phim này cũng đã lấy đi nhiều nước mắt bà con nơi đây qua những thiên tình sử éo le do họ đóng.
Chúng tôi được phía bên hợp tác đón và đưa chúng tôi vào nhà Hàng Minh Thành, nơi này cách cửa khẩu Vĩnh Xương của Việt Nam và Cam bốt không xa lắm, nhà hàng nằm gần bờ sông về đêm gió thổi từ dưới sông lên mang theo không khí mát rượi, ban lãnh đạo của phía Tân Châu tươi cười khi dùng cơm tối với đoàn chúng tôi, dĩ nhiên cũng có bia bọt khui lốp bốp đến thật khuya chúng tôi mới được ngã lưng trên khách sạn cùng một chủ với nhà hàng nọ, nói khách sạn cho oai chứ thật ra đây là dãy nhà lầu có từng phòng riêng nhỏ bé, sẳn có máu tiếu lâm trong bụng tôi nghĩ trong bụng:
"Phòng ốc gì nhỏ xíu như các ô chuồng Bồ câu, mà giống thật cái chuồng Bồ câu nhà thằng Bỉnh Tài xế mà tôi từng gặp".
Mùi ẩm thấp, mùi dza màn lâu ngày không được phơi phóng nên có mùi rất khó chịu nhưng phải trân mình ra chịu trận vì đâu còn cách lựa chọn nào, tắm rữa xong tôi nhào lên giường đánh một giấc tới sáng cho dù trước đó tôi hơi ngán ngẫm với khách sạn không biết xếp loại mấy ngôi sao như ngành du lịch thường làm.
Sáng hôm sau khi ăn sáng và uống cà phê xong chúng tôi quá bộ đến văn phòng của đơn vị hợp tác nơi đây để xem kho hàng hóa và khu vực nhà máy xay lúa, từng dãy gạo thành phẩm được chất thành cây cao nghiệu từ dưới sàn tấm Pa lết vươn cao đến tận nóc mái tole của nhà kho, họ vừa chỉ dẩn cho chúng tôi xem kho vừa diễn giải cách thu mua hàng hóa của nông dân, cũng như cách chế biến thành hàng xuất cảng. Lần đầu tiên trong đời tôi mới chứng kiến tận mắt cơ man là gạo được tích trử nơi này, tôi thầm nghĩ với số lượng hàng hóa được thu góp dồi dào như thế này chắc hẳn đời sống bà con trồng lúa nơi đây khắm khá lắm thì phải, nhưng cuối cùng tôi bị hố một cái quá mạng khi một hôm tôi chứng kiến một vụ nhập hàng vô kho của một gia đình nông dân mang đến bán, biểu hiện thái độ không hài lòng với loại lúa này, tay trạm trưởng thu mua nói với ông Sáu người bán lúa:
-Úy mèn ơi! Ông Sáu coi nè lúa mình hôm nay độ ẩm còn cao lắm, hạt gạo bên trong lại ngã màu vàng nữa, lô này trừ hao hụt mười phần trăm nghe ông Sáu, hổng lẽ để chú chở về sấy khô lại thì tội nghiệp chú quá.
Nghe tay trạm trưởng phán một câu xanh dờn trừ mười phần trăm làm cho ông Sáu chới với, ông nói như năn nỉ tay trạm trưởng:
-Gì mà chú Hai nó trừ tui tới mười phần trăm lận, thấy công ty mấy chú bấy lâu nay làm ăn có uy tín nên tui mới chở lúa ra bán, mấy chú trừ hao hụt như vầy chuyến này dìa trỏng chắc tui đi ở đợ quá, hi... hi... chú Hai nó tính lại tỷ lệ cho tui nhờ.
Ông Sáu nói dứt lời ông đưa mắt nhìn quanh xem có ai chú ý đến việc ông đang thương thảo với tay trạm trưởng này hay không, dường như ai cũng đang tất bật với công việc vã lại tiếng hai người trao đổi cũng khó đến tay người chung quanh do tiếng máy xay lúa phía bên trong chạy ầm ầm nghe đinh tai nhức óc, ông Sáu bèn xuống nước tiếp:
-Tính lại đi chú Hai, nè chú cầm đở cái bao thơ này đi coi như tui biếu chú mua bánh cho xấp nhỏ nhà chú dùm tui nha, cái này hổng phải hối lộ gì đâu chú Hai, bồi dưỡng chút đỉnh cho vui nhà vui cửa vậy mà.
Ông Sáu nói xong không chờ phản ứng của tay trạm trưởng ông nhét đại vào túi quần tên này cái bì thư chứa tiền bên trong, Tay trạm trưởng miệng thì từ chối bài hải nhưng tay thì đẩy cái bì thư vô sâu vào túi quần tây vì sợ bị rớt ra ngoài thì uổng công làm tình làm tội ông Sáu từ ban đầu đến giờ:
Dường như cảm nhận được sức nặng của bì thư này tên trạm trưởng cười toe toét nói với ông Sáu:
-Dạ thôi được rồi ông Sáu, giờ thì trừ ông sáu một phần trăm lấy có thôi đó, chớ không thì mấy mối khác họ phân bì, tui tình cảm với ông Sáu đó, đừng nói cho ai biết vụ này nghe ông, công ty biết tui tha ông Sáu vụ này họ đuổi tui về vườn có nước đi chăn vịt thì khổ tui lắm nghe ông Sáu. Thấy tay trạm trưởng chịu "cắn câu" của mình ông Sáu như trút được gánh nặng ngàn cân xuống, ông lật đật hối thúc cân sớm để ông kịp lui ghe về cho kịp con nước, rồi cũng cái lô lúa này sau khi xay xát xong, lau bóng hạt gạo đạt tiêu chuẩn xuất cảng hắn sang tay lại cho thương lái đầu nậu bên ngoài để bỏ túi riêng hàng ngàn đô la ngon lành, mặc cho những người làm ra hạt lúa chịu trăm cay ngàn đắng khi bán được hàng hóa của mình...
+ + +
Sống làm việc nơi vùng giáp biên giới này được vài tháng, khi biết được mọi ngóc ngách trong cách làm ăn không đặt chữ tín lên hợp đồng liên doanh với đơn vị chúng tôi, bằng chiêu thức dọa dẫm buộc tôi làm ngơ cho họ mà tôi chẳng xiêu lòng, họ quay sang dụ dỗ lôi kéo tôi về phía họ, kể cả chiêu Mỹ nhân kế họ cũng không từ vì họ đã nằm lòng câu: Anh Hùng khó thoát ải Mỹ nhân chăng, nếu vậy thì chẳng sai chút nào vì từ khai thiên lập địa cho đến giờ biết bao nhiêu trang hảo hớn tiêu tan sự nghiệp vì Mỹ nhân kế, riêng tôi trong câu chuyện này may mà tôi còn chút lý trí nên thoát qua cái ải ngọt ngào này, bằng không vết xe đỗ của cửa ải Mỹ nhân dễ gì không có dấu chân tôi hằn lên nơi ấy.
Buổi trưa nọ,Thằng Hường người của bên hợp tác nó rủ rê tôi đến nhà cô bạn gái nó ở gần chợ Tân Châu, nhà cô bé này là mảnh vườn rộng có sân che phủ đầy bóng mát của những hàng cây, bước vào sân nhà cô ta tôi thấy ngay một bầy tiên nga đang ngồi sẳn trên chiếc chiếu đệm trải dước đất cạnh góc cây Me cổ thụ, trên đó đã bày sẳn những thức ăn đồ uống cây nhà lá vườn nhưng không kém phần thịnh soạn, mấy con cá lóc nướng trui thật to bày trên cái dĩa bàn to tướng đang bốc mùi thơm nức mũi, cạnh đấy dĩa rau sống đũ loại xanh um tươi rói, tô mắm nêm pha sẳn mùi thơm cũng không kém khiến ruột gan tôi cồn cào khó chịu, chưa hết, ba dĩa gà ta thả vườn luộc chín vàng ươm phía ngoài da, thịt bên trong trắng ngần như tuyết, dĩa muối tiêu chanh có vài ba lát ớt đỏ tươi tạo hình ảnh màu sắc tương phản của buổi tiệc thêm phần bắt mắt. Còn bốn cô Tiên nữ ăn mặc thật giãn dị nhưng đẹp mê hồn, tôi cứ ngỡ thằng Hường nó tuyển đâu mấy cô Tiên nữ này trên nguyệt điện xuống trần gian làm cho tôi có ý nghĩ mình là Đường Minh Hoàng của ngày xưa đang cùng bầy mỹ nữ hưởng lạc thú trên trời, đang mơ màng theo ý nghĩ viễn vông thì Thằng Hường nó lôi tôi xuống đất để bắt đầu nhập tiệc.
-Xin giới thiệu mấy em đây là anh Hùng, và đây là Thu bà xã em, còn các cô đây là bạn của bà xã em, hôm nay mình kết nghĩa Đào viên tại đây, uống không say không về.
Tôi cùng mọi người vỗ tay chào mừng sau màn giới thiệu của thằng Hường, liền khi ấy tôi thấy thằng Hường nó ôm cái bình "Nước mắt quê hương" loại năm lít, nó lần lượt rót đầy vào mấy cái ly "Xây chừng" loại ly mà ngày xưa quán cà phê người Hoa hay dùng để bán cà phê, độ nồng của rượu bốc lên mũi khiến tôi ngao ngán vì tôi không hảo loại rượu ba xi đế này, khi nốc vào ly đầu tiên tôi có cảm giác trời nghiêng đất quay tức thì, sau một hồi ăn uống, đàn ca hát xướng inh ỏi khiến đám con nít quanh đấy xúm lại xem bọn tôi diễn trò mà không tốn tiền mua vé để xem, cuộc vui nào rồi đến lúc cũng phải tàn, tôi xỉn hết biết không còn nhận ra phương hướng, nhưng trong vô thức tôi cũng lờ mờ nghe các cô tiên này bình phẩm về mình, đa số các cô đều có cảm tình với tôi vì dẫu sao tôi là khách phương xa đến.
Không còn cảm nhận về mặt thời gian, miệng tôi khô khốc, cảm giác đầu tiên sau khi tôi tỉnh lại do tôi quơ tay trong bóng đêm đụng phải vật gì mềm mềm nằm cạnh mình, tôi định thần lại xem kỹ thì ra một trong bốn cô Tiên mắc đọa sáng nay trong bàn nhậu, mà sao lại nằm chung mùng với mình trong cái "chuồng Bồ câu" nơi mình nương náu tạm thời, rồi tôi cũng nhận ra cái dụng ý chết người của thằng Hường nó nghe theo sếp nó dàn dựng lên màn kịch này buộc tôi khi đã nhúng chàm rồi thì chỉ còn biết câm miệng làm ngơ. bất chấp những thiệt hại sau này phía công ty tôi phải gánh chịu, bằng thủ đoạn này họ thật sự muốn loại tôi ra khỏi vòng chiến sinh tử này.
Trước khi trở lại Sài Gòn do thời hạn hợp tác hết hiệu lực, tôi cố tìm lại cái bông hồng có gai nằm chung mùng với mình đêm nào, sau một hồi hỏi han tâm sự, cô nàng cho biết cô được lệnh đêm đó bằng mọi giá cô phải làm cho tôi gục ngã trong vòng tay của cô, do cần tiền trang trải thuốc men cho mẹ mình cô gái chấp nhận làm việc này, nhưng khi thấy tôi thật thà, tình cảm và hơn nữa cô còn giữ được sĩ diện không nỡ đưa tôi vào tròng nên chúng tôi hoàn toàn vô can trong cái đêm tăm tối mịt mù kia, mà nếu cô gái chấp nhận làm theo sai khiến của họ thì tôi cũng không còn chút sinh lực nào để chống trả lại cái cạm bẩy ngọt ngào này. cảm ơn cô gái buôn hương nơi miền biên giới, trước khi tạ từ tôi vét trong túi trao cho cô một ít tiền để gọi là biết ơn vì nàng đã làm một việc khiến lương tâm tôi không phải dày vò do nông nổi.
Sau chuyến công tác này về công ty tôi vẫn làm công việc như trước đây, cuộc sống cứ dần trôi bổng đau đêm nọ, khi đang ngủ giật mình thức giấc tôi chợt thất một bên mắt sưng húp đau nhức vô cùng, từ một bên hông trái kéo dài lên mắt trái tôi những bong bóng nước nhỏ li ti nhưng rát bỏng, hoảng hốt trong lòng, đứa con rể tôi chở thẳng tôi vào bệnh viện, trời về khuya nằm một mình trong khoa mắt không một người chung quanh nỗi sợ hải bao trùm lên tôi, cũng may khi bên ngoài vừng hồng cũng dần ló dạng cũng là lúc Bác sĩ vào khám bệnh và chẩn đoán tôi bị Zona, một loại bệnh theo dân gian gọi là giời leo, bệnh này do một loại siêu vi trùng nó tiềm tàng trong cơ thể của mọi người, khi sức đề kháng của cơ thể yếu đi là nó bùng phát lên, Bác sĩ thấy tình trạng của tôi bà la lên:
-Anh còn may phước lắm nghe, vô đây chậm chút nữa thì cửa sổ tâm hồn anh tối tăm suốt kiếp rồi đó. Tôi sẽ thử máu cho anh và test hết các loại bệnh xem còn gì thì trị luôn cho nó dứt.
Sáng hôm sau phải nhịn ăn nhịn uống để cô y tá vào lấy máu xét nghiệm, nhìn cái ống chích có cái kim to đùng cô ý tá rút ra mấy cc máu khiến tôi xây xẩm mặt mày, cứ nhìn thấy máu là tôi hay bị trạng thái như trên, rồi thì cả phòng tôi kể cả những người điều trị ngoại trú lần lượt đưa tay cho cô y tá làm nhiệm vụ lấy máu.
Ba ngày sau, đến giờ khám bệnh và trả kết quả xét nghiệm máu, cô y tá hôm nọ mang cả chồng hồ sơ đặt lên bàn của bà Bác sĩ, trong số hồ sơ này phần đông có cái bìa màu vàng, duy nhất chỉ có một hồ sơ xét nghiệm có cái bìa màu cam, Bác sĩ gọi từng người lên khám bệnh và cho biết kết quả xét nghiệm máu, ai cũng âm tính với tất cả test kể cả HIV, còn lại một mình tôi trong phòng đối diện cùng bác sĩ tôi thầm nghĩ thôi tiêu đời mình rồi, có lẽ mình bị dương tính với HIV rồi cũng nên, cái bìa hồ sơ màu cam này nó đã tự nói lên điều đó, tôi chực nhớ lại cái đêm chung mùng với cô gái nọ, vậy là cô này cũng như bao cô gái ăn sương khác thôi, cũng không thật thà, cũng nói dóc không ngượng miệng, vậy mà hôm ấy còn dám nói với tôi hai đứa mình không có gì, tự dưng tôi thấy căm ghét cô gái có gương mặt đẹp như thiên thần nhưng tâm địa dữ như ác quỷ, vậy là cô này đã lây cái căn bệnh chết người cho mình rồi, hai chữ Sida lỡn vỡn trong đầu tôi, tôi từng nghe các cô gái bất cần đời này nói chuyện với nhau:
-Ối bị dính Sida hả, dễ ẹc cứ lấy xi măng trị là hết liền... ha ha..
Lúc này tôi hốt hoảng thật sự, vì bên đối tác hôm nào họ đã thật sự hạ gục tôi đúng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, xấu hổ, nhục nhã, hối hận, bao nhiêu cái xấu xa bây giờ đỗ dồn lên tôi cũng không oan chút nào, thế là hết trước mắt bầu trời xám xịt đang bủa vây lấy tôi, và lưỡi hái tử thần sẽ mang tôi về cỏi vĩnh hằng một ngày không xa lắm.
-Anh là Hùng phải không?
-Dạ tôi tên Hùng, tôi bị HIV rồi phải không thưa bác sĩ
-Anh học y khoa hồi nào mà biết hay quá vậy, hồ sơ này tôi còn chưa biết làm sao anh biết được?
-Tại tôi thấy mấy hồ sơ của người khác cócái bìa màu vàng đều có kết quả âm tính, còn lại mình tôi hồ sơ có bìa màu Cam vậy là Tôi bị nhiễm HIV rồi còn gì???
Không trả lời tôi, bà Bác sĩ mở hồ sơ ra xem rồi bà cười lên nắc nẻ:
-Thiệt tui sợ ông tướng này luôn nghe, Bộ ông hay léng phéng với mấy cô lắm hay sao mà có tật giật mình vậy, nè âm tính nè, bệnh viện hết bìa màu vàng thì xài tới bìa màu cam, vậy mà ông cũng đoán già đoán non nữa, thôi về phòng ăn mừng đi ông tướng. ha..ha..
+ + +
Đang từ chín tầng địa ngục bổng dưng thấy mình quay về hạ giới thử hỏi ai không mừng, tôi chạy nhanh về khoa Mắt vào ngay trong phòng bệnh tôi nhảy tung tăng lên y như những đứa trẻ được tặng bao lì xì to đùng mỗi dịp xuân về, và tôi hét lên thật to:
-Hoan hô cái bìa hồ sơ màu cam, hoan hô.
Tôi lấy hết thức ăn đồ uống của mình chia đều cho hết các anh em bệnh nằm chung phòng, tôi nghe tiếng ai đó bên ngoài nói vọng vô:
-Cha nội này chắc tưng tửng hay sao đó, khi không hét lên um sùm hoan hô cái bìa hồ sơ màu cam là cái gì, đúng là đồ ba trợn mà.
Tôi không giận câu mắng mỏ kia của ai đó, họ làm sao hiểu được cái cảm giác tuyệt trần mà tôi đang hưởng, vì tôi không vướng vào căn bệnh quái ác đang hoành hành khắp địa cầu không chừa một ai, nhớ lại gương mặt thiên thần của cô gái ở Tân Châu tôi buột miệng:
-Em gái ơi! Em thật sự là thiên thần trong lòng anh.
Hai Hùng
Viết lại xong ngày 16/08/2012
Thanhphobuontenh@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét