Truyện ngắn của Ca Nước Đá
Tất cả những người ly hương lìa xa tổ quốc, dù cuộc hành trình đi tìm tự do đó, được thực hiện bằng bất cứ phương tiện nào: đường biển hay đường bộ cũng được gọi chung là "Thuyền Nhân" chắc hẳn ta đều có 1 câu chuyện và 1 kỷ niệm không bao giờ quên trong đời đây là câu chuyện của tui nè ...
Tất cả những người ly hương lìa xa tổ quốc, dù cuộc hành trình đi tìm tự do đó, được thực hiện bằng bất cứ phương tiện nào: đường biển hay đường bộ cũng được gọi chung là "Thuyền Nhân" chắc hẳn ta đều có 1 câu chuyện và 1 kỷ niệm không bao giờ quên trong đời đây là câu chuyện của tui nè ...
Ca Nước Đá
Phần 1: Vào Bờ
Tui cũng đi vượt biên như bao nhiêu người, nhưng may mắn hơn tàu chỉ có 18 người, đi 5 đêm 4 ngày thì tới hải phận Mã Lai.
Cứ ban đêm thì ướt nhem và run rẩy vì sóng to gió lạnh, sáng lại khô vì cái nóng cháy da của nắng, đã bắt đầu lả người vì chẳng ăn uống được gì và say sóng triền miên.
Nhưng cũng còn may mắn hơn nhiều người vì mình đi có chị có em, khi thấy rác rưởi trôi trên mặt biển thì mọi người biết đã gần đến bờ, chỉ là không biết bến bờ đó thuộc quốc gia nào mà thôi.
Cuối cùng thì con tàu không còn khả năng di chuyển được nữa, tất cả mọi người trên tàu quyết định đục tàu và lội vô bờ.
Từ chỗ con tàu bị đục vào đến bãi biển cũng khá xa, tui và bà chị không biết lội, được ai đó không nhớ kè vô tới bãi biển là quỵ ngay tại chỗ vì lả người và uống nước rồi.
Chưa kịp lấy lại sức thì cảnh sát Mã Lai đã ập đến với súng ngắn, súng dài rồi dùi cui trên tay.
- Ai là trưởng đoàn?
Ông xã mình biết nói tiếng anh khá thông thạo nên đứng ra nói:
-Dạ tôi!
Vậy là tên cảnh sát Mã Lai a thần phù trở báng súng đập vào đầu anh 1 cái khá mạnh, làm anh bị suyễn niễn, (lạy tạ cám ơn Trời Phật độ trì, may mắn là nó chưa ác đến nổi bắn ... ) Ai nấy hết hồn.
Rồi họ lùa cả bọn về 1 sân vận động vắng vẻ, không một bóng người lai vãng, có lẽ sân bỏ hoang ?
Chiều đó cả đoàn chỉ còn có duy nhứt 1 bịch gạo nhỏ do 1 người trong đoàn đã cột vào bụng đem theo trong lúc lội vào bờ.
Thế là có gạo mà không có gì để nấu, cả bọn chia nhau chạy đi tìm trong sân, lượm được 1 thùng thiếc cũ, rồi đi lượm củi đốt lên nấu cháo lỏng bỏng, vừa nóng vừa lỏng, không có cái gì để đựng mà ăn.
Mọi người đi bẻ cành cây và lá mạnh ai nấy ngồi chung quanh khều khều rồi húp đỡ, thế cũng xong cũng đỡ đói được phần nào.
Tối đó cả tàu ngủ trên khán đài sân vận động, phía đàn ông có lẽ vì đói bụng và ghiền thuốc nên họ đi lụm tàn thuốc lá hút đỡ.
Chị em tui thì ngồi co ro, đầu óc trống hoảnh, bỗng nghe xôn xao, thì ra mấy ông dí bắt được con mèo và đem vô làm thịt trong cầu tiêu, 2 chị em tui ớn quá không dám ăn.
chịu bụng đói rồi ngủ quên.
Sáng hôm sau đỡ lòng bằng thức ăn của dân làng cho như bánh lạc cá mòi, mì gói. Thì ra dân Mã Lai cũng có người tốt bụng.
Buổi trưa lại có con dê lạc bầy lang thang, cả bọn tưởng chuyến này tiệc ẩm huy hoàng rồi ...
Ai dè trông thấy cảnh sát Mã Lai họ lai vãng nên không ông nào dám động đậy ...
Buổi trưa lại có 1 tàu vượt biên từ Sa Đéc đến. Họ thì đi bán chính thức nên mang cả gia sản đi theo. Họ cũng lạc vô tỉnh này nhưng không phá tàu như tụi tui. Trên tàu có hơn 120 người, rất nhiều gia đình có con nít nên cảnh sát Mã Lai nhân đạo cho vào. Cũng ở trong sân vận động y như tụi này, nhưng họ lại có thức ăn phủ phê, có nồi nấu cơm, ăn cơm xong còn tráng miệng với dưa hấu nữa, trong khi tàu của tui vì toàn người lớn (18 người) nên khi đục tàu lội vô chỉ có cái mạng mình và bộ đồ dính da là mang theo thôi...huhuhu
Các bác gái thấy tình cảnh 2 chị em tui nên thương tình mà chia cho vài bộ đồ rộng thùng thình, tui nhớ mãi chị tư tui còn có đôi dép gần đứt, tui thì có đôi dép nhưng cùng 1 bên, nhưng vẫn đỡ hơn đi chân không dưới cái nóng phỏng chân của Mã Lai.
Thiệt là một trận hãi hùng không thể nào quên dù đã qua một thời gian khá dài...
(Tui sẽ kể tiếp tục vào kỳ tới nha.)
Ca Nước Đá
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét