Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2017

Móc Ngoặc - kỳ 32

Truyện ngắn của Lanh Nguyễn


Điểm Thứ 11 chợ của trường Đông Hưng niên khóa 76-77 thực thụ chỉ có tất cả 8 lớp học mà thôi nhưng lại có tới 9 GV, bởi vì khi làm kiểm tra dân số Long đã kê lên thêm một lớp "ma" nữa. Rồi còn 1 GV trong Kinh 15 ở không chờ dạy thế, 2 người trong ban giám hiệu được miễn dạy lớp, tổng cộng có 12 người.
Năm người sống với thân nhân bên ngoài gồm có thầy Đô nhà có quán cà phê tại chợ, Hoàng có nhà dì ruột, Minh có em ruột là cô Tuyết dân y cô Kim và cô Tiền ở nhà bà con 3 người sau nầy đều học khóa 3 được đưa về hôm đầu niên học mới.
Bảy người còn lại sống trong 2 phòng học dùng làm nhà tập thể.
Một căn Long ở chung với Danh Quyền có khi là Danh Sa Manh, còn căn kia có 5 cô giáo. Cô Hoa, cô Định, cô Nga, cô Kim Thư còn cô Ngọc Vy mới gia nhập hôm tựu trường đầu năm nay.
Cái phòng học mà các cô dùng làm nhà ở được ngăn đôi chỉ bằng một tấm màn vải dầy kéo ngang. Bên trong đặt 5 cái giường nhỏ song song với nhau, bên ngoài bức màn để 2 cái bàn GV và 4 cái ghế cho các cô thay phiên nhau mà chấm bài hoặc soạn giáo án ngoài ra không còn gì nữa cả. Phía ngoài cửa thì có 1 phuy chứa nước xài, một cái kiệu chứa nước mưa để uống...
Căn nhà của 2 ông thầy thì bề bộn hơn một tí. Cũng tấm màn vải ngăn đôi nhưng bên phía trong màn thì rất hẹp chỉ đặt 2 cái giường ngủ sát vách tường. Phía ngoài là cái bếp đóng bằng cây tràm trên mặt bếp đấp một lớp đất bùn trộn trấu để bảo vệ, phòng cháy cái tấm ván phía dưới. Cái bếp nầy được đặt 3 cái cà ràng làm bằng đất sét nung. Một cái kệ lớn để nồi niêu soong chảo tô chén dĩa...
Bên ngoài cũng có 2 cái bàn GV đâu lại dùng làm bàn ăn. 
Danh Quyền tháo 1 cái bàn học trò ra sửa nó lại thành 2 cái băng để 7 người ngồi ăn cơm chung.
Trước cửa cũng có một cái phuy và 1 cái kiệu chứa nước.
Phía sau trường có cái mương lớn chứa nước xài, một đầu mương Danh Quyền cho dựng một phòng tắm nhỏ vách làm bằng lá tàu để các cô sử dụng. 
Đầu đối diện có 1 phòng tấm lộ thiên đóng bằng cây ở trên mặt lót ván, xung quanh là những đám sậy thiên nhiên nó chỉ có duy nhất cái phuy chứa nước và cái thùng mủ nhỏ được cắt đôi làm gàu để 2 ông thầy múc nước tắm mà thôi.
Đời sống của các GV thời đó rất ư là đơn giản Long chưa từng thấy qua một cô giáo nào sửa soạn hay trang điểm mỗi khi ra đường cả...
Vật chất tuy có thiếu thốn, ấy vậy mà vui lắm. Mỗi tháng họp trường một lần vào ngày chủ nhật của tuần lễ cuối. Rồi tuần sau đó anh chị em lại lác đác kéo đến trường chơi mà cũng để nhận lương với nhu yếu phẩm...
Họp trường để mà họp chứ cũng chả có ích lợi gì, họp để viết báo cáo bằng biên bản ma để phòng hờ khi phòng giáo dục đến kiểm tra bất ngờ, họp để ăn uống tán dóc với nhau lần nào cũng vậy không ít thì nhiều các thầy giáo đem mùng theo qua phòng học kế bên ngủ còn các nàng thì ngủ ké với các cô trên cái giường nhỏ chật chội.
Những người trẻ xa nhà thật là cô đơn cho nên hể gặp nhau thì "dẫu ngàn lời cũng chưa nói hết chuyện"...
Hai anh em chú bác nhà họ Phạm đầu niên học từ Đông Yên xin chuyển xuống mà 2 điểm trường Thứ 10 bờ sáng và Kinh Thứ 10 mỗi nơi chỉ cần có 1 người nên Long cho rút thăm. Lưu thì được ở bờ sáng chung với Ngự Bình và Đức còn Phạm Công Bình Long phải tìm nhà dân mà gởi ở trong kinh...
Cái nhà tập thể ngoài bờ sáng có 3 người ở chung, hai anh Bắc Kỳ Công Giáo và một anh đạo dòng Hòa Hảo. Đúng lý ra anh người Nam phải chịu lép vế hơn hai anh người Bắc bởi vì 2 chọi một hổng chột cũng què. Nhưng đằng nầy thì ngược lại.
Mấy tháng gần đây thứ bảy nào cũng thấy Ngự Bình và Lưu vác ba-lô mùng mền chiếu gối lội bộ hơn 2 cây số lên Thứ 11 ngủ nhờ, mà 2 đứa nầy lại xin về thường xuyên hơn nên Long mới hỏi:
- Sao tuần nào 2 đứa em cũng lên đây ngủ nhờ hết dzậy? Bộ khoái cô nào ở trên nầy rồi hả? Kim Thư phải hông???
Ngự Bình lắc đầu lia lịa:
- Em có khoái ai đâu. Em bị đuổi nhà mà.
- Giỡn chơi hả? Nhà đó là nhà tập thể là tài sản của trường mình đâu ai có quyền đuổi chứ.
Lưu cười cười:
- Không phải vậy. Tụi em "di tản chiến thuật" thôi.
Thấy chuyện lạ Long hỏi tới:
- Lại có chuyện gì nữa đây? Kể lại anh nghe thử coi, 2 đứa vòng do tam quốc hoài nóng ruột quá.
Ngự Bình kể:
- Anh Đức nhà mình đang quen với chị Hai con bác Ba lò rèn, chiều nào chị ấy cũng qua nấu cơm dùm tụi em, còn anh Đức ăn xong rồi thì dành rửa chén cho nên tụi em bị thất nghiệp.
Long reo lên:
- Dzậy là 2 đứa em đã quá trời rồi còn gì bằng...
Lưu tiếp lời:
- Thì đã quá cho nên mới ôm mùng mền chiếu gối lên đây nè anh hổng thấy sao? Người ta lo nấu cơm nước cho mình mỗi ngày họ chỉ nhờ mình nhường nhà mỗi tuần 1 đêm thôi, hông lẽ mình từ chối coi sao được?

Chuyện đến rồi cũng phải đến một hôm ông Ba lò rèn đến tìm Long:
- Thầy Hiệu Chưởng có thể nhín chút thời giờ tới nhà tui chơi được hông? Chiều nay nhà tui có tổ chức cúng ông tổ thợ gèn nên muốn mời thầy xuống nhậu chơi...
Nghe nhậu là Long khoái rồi đâu có cần tìm hiểu thử coi tại sao ông ta mời mình anh đến nhậu mà không mời thêm người nào khác nữa.
Nhà Chú Ba cách điểm trường Thứ 10 hơn trăm mét về hướng Rạch Sỏi. Căn nhà kê tán lợp lá tàu khá lớn kế bên có cái lò rèn để rèn đủ thứ dụng cụ bằng sắt thép, thằng con trai chú đang thụt hai cái cây trong cái ống tròn lên lên xuống xuống, lửa cháy có ngọn kêu khì khì,  anh thanh niên khác một tay cầm cây kẹp sắt, đang kẹp miếng sắt cháy đỏ au, tay kia cầm cây búa tổ chảng đập chát chát lên thanh sắt hổng biết họ đang rèn cây "Ỷ Thiên Kiếm" hay là thanh "Đồ Long Đao" nữa...
Long cầm chai rượu bước vào vừa gặp mặt Ba lò rèn là ông ta lên tiếng liền:
- Thầy giáo đến chơi là tui vui gồi, đem theo gụ chà chi cho tốn tiền? Bộ sợ nhà tui hổng đủ gụ uống hả.
- Dạ hổng phải. Đi đám tiệc mà xách 2 nảy chuối theo cháu ngại lắm...
Thấy nhà vắng tanh chưa có người khách nào Long ngạc nhiên hỏi:
- Chú mời đông khách hông mà chưa có ai tới hết vậy?
Ông Ba mỉm cười một cách bí mật:
- Tui chỉ luột một con gà để cúng thôi, đâu có làm tiệc tùng gì lớn nên không có mời bà con lối xóm. Cúng tổ thôi mà chứ có phải đám cưới đám hỏi gì đâu...
Long nghĩ thầm trong bụng "Hổng lẽ ổng muốn nhờ mình tìm mối bán đồ" mà lò rèn thì có gì để bán ra ngoài được đâu. Người ta muốn mua món gì thì đến đặt hàng chứ đâu có làm sẵn để bán. Khó hiểu quá.
Uống rượu mà chỉ có 2 người lại không thân nhau cho lắm thì nó chán phèo, hổng vui vẻ gì hết cho nên 2 người làm chừng một sị là Long thối thoát nói có chuyện cần phải trở lại chợ Thứ 11.
Thấy vậy ông Ba mới nói với Long:
- Thiệt ga tui mời thầy giáo tới đây là có chuyện muốn nhờ. Thầy mần ơn nán lại chút xíu nghe tui nói được hông?
- Có chuyện gì chú cứ nói đi làm được thì tôi giúp liền có gì đâu mà phải ngại...
Ông Ba rót đầy 2 cốc rượu rồi mời Long:
- Thiệt chuyện nầy tui cũng ngại nói ga lắm nhưng mà thời buổi nầy nó cũng bình thường gồi nên tui cũng làm liều mà nói với thầy. "Số là tui muốn nhờ thầy đứng ra làm mai cho con Hai nhà tui"...
Long vừa mới nghe thoáng qua là đã giật nẩy mình như bàn chân vừa đạp phải cây đinh. 
Ông bà cha mẹ ơi! Vậy là cái chuyện cặp bồ của anh chàng "Đức chến" đã thấu tai ông già cô Hai rồi.
Nhưng mà chuyện trai gái cặp bồ với nhau cũng bình thường thôi, sao cha nội nầy kêu mình "mần mai" thiệt là lạ đời. Hổng biết ông ta đang giở trò quỉ quái gì đây nữa vì vậy mà Long thận trọng trả lời:
- Chú Ba ơi! Cái chuyện mai mối là của người lớn tuổi, còn tôi mới ngoài hai mươi mấy lại chưa lập gia đình thì làm sao mà giúp chú cho được? Hơn nữa chuyện trai gái bây giờ người ta tự do tìm hiểu nhau đâu có cần mai mối như hồi xưa. 
Ông Ba lại đưa cốc rượu lên nhấp nhấp:
- Thầy nói cũng phải nhưng đó là trào Ngụy kìa. Còn thời cách mạng nầy thì khác à nghen. Trai gái trong cơ quan mà thương nhau thì cán bộ thủ trưởng phải đứng ra tổ chức lễ tuyên bố cho họ.

Cái vụ tuyên bố nầy Long cũng có nghe người nọ người kia kể rồi. Nữ du kích, nữ giao liên hay nữ bộ đội cùng cán bộ có tình ý với nhau mà ở những nơi hoang vắng thì cái chuyện "tò tí te" làm sao mà tránh khỏi. Đến khi nữ đ/c bị đeo ba-lô ngược thì thủ trưởng cơ quan vì muốn tránh tiếng xấu cho chánh quyền cách mạng phải đứng ra tổ chức cho họ cái tiệc trà gọi là "lễ tuyên bố" vậy là họ chính thức thành vợ thành chồng với nhau. Nhưng đó là thời chiến trong bưng còn bây giờ là thời bình mà, hơn nữa trường học chứ đâu phải cơ quan bậy bạ mà lại muốn làm cái lễ tuyên bố. Lại nữa chuyện tuyên bố nếu có phải do 2 người thương nhau rồi họ đồng ý kết hôn với nhau chứ đâu cần người mai mối.
Long chợt giật mình nghĩ lại. Hổng lẽ cha nội "Đức chến" nầy đã tặng cho cô Hai cái ba-lô mới mà cô ta sơ ý đeo ngược ra phía trước.
Cho nên anh dè dặt trả lời:
- Nói thiệt chú thương tôi vốn là thầy giáo của trào Ngụy được lưu dụng lại chứ hổng phải thủ trưởng thủ phó gì đâu mà đứng ra làm mai mối. Cô Hai con chú tôi còn chưa biết mặt mà cũng không biết cô ấy thích ai nữa thì làm mai mối nổi gì?
Ông Ba lò rèn nhìn Long đăm đăm như muốn soi thấu tim anh coi câu nói vừa rồi có mấy phần là thiệt:
- Thầy không hay chuyện Thầy Đức và con Hai nhà tui thương nhau sao? Ở đây ai cũng gỏ như lòng bàn tay vì vậy tôi mới xin thầy đứng ga đại diện cho phía đàn chai mà làm lễ tuyên bố.
- Ạ! Thì ra là vậy nhưng mà chú ơi, chuyện nầy tôi không làm chủ được đâu. Thứ nhứt anh Đức muốn lấy vợ thì phải về quê rước gia đình xuống để bàn bạc với bên phía nhà gái thì mới đúng phong tục người Việt mình còn muốn làm theo cách mạng thì phải lên phòng mà xin phép. Còn cháu thì đầu hàng xin chịu phép bó tay rồi...

Long trở về căn nhà tập thể của Đức thuật lại lời ông Ba lò rèn cho anh ta nghe rồi hỏi:
- Ông tính giải quyết chuyện đó thế nào đây? Động ổ ong vò vẻ rồi đó nghen lịệu hồn mà đối phó...
Đức vò đầu bức trán than:
- Chuyến nầy khổ lớn rồi. Mới đầu tui tính cặp với cô ta chơi cho đỡ buồn. Nhưng ai có ngờ đâu cô ta đeo dính quá.
- Vậy thì tới luôn đi, nhà ông Ba lò rèn cũng khá mà vô đó làm rể ổng, sáng đi dạy chiều về thụt ống thổi lửa đã như vậy thì đời ông lên hương còn gì bằng.
"Đức chến"la nhỏ:
- Anh muốn giết tui hả? Anh có biết cô Hai đó đã vật chết hết một ông chồng rồi hông? Cô ta còn có một thằng con trai 2 tuổi nữa kìa.
Long cười lớn:
- Một con thì đã sao? Gái một con ngó mòn con mắt. Mà nè ông tuổi con gì dzị?
Tui hả:
- Tuổi Tỵ con rắn.
- Con rắn thì làm sao mà bị cọp vật chết được mà cha sợ? Ông cứ quấn miết cái cần cổ thì 10 con cọp cũng đứt hơi mà ngủm chứ lo gì có một con...
Mặt Đức đỏ rần lí nhí:
- Tại anh chưa gặp cô ta nên nói dzị. Cô nàng có cặp giò "trường túc" lại thêm chân mày rậm gò má cao tôi mà lấy cô ta hổng chết trước cũng chết sau chạy đàng trời không khỏi nắng...
Long cười nghiêng ngửa đã đời rồi mới nghiêm chỉnh hỏi lại lần nữa:
- Vậy bây giờ ông tính thế nào đây? Kéo dài tình trạng nầy ông Ba lò rèn đẩy cho ông một đường "Tuyệt tình kiếm" thì tiêu đời...
- Anh làm ơn xin chuyển trường dùm tui được hông? Xin đổi đi xa chừng nào tốt chừng nấy...

(Mời các bạn xem tiếp kỳ 33)

Lanh Nguyễn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét