Tự thuật truyện của Mỹ Nhan Hà
CHỊ BÊ
Chị Bê là thần tượng của tui . Tuy là cô gái quê 16 tuổi lớn phổng phao với cặp giò dài quá khổ. Chị cao mấp mé ba tui đó. Vậy mà chị vẫn còn con nít lắm. Lúc hưỡn đãi chị Bê móc đất sét nặn con trâu, con heo, con chó cho tui chơi. Bàn tay chị gầy thuôn dài đen xạm mà khéo hết biết ! Dưới bàn tay của chị mấy con vật như được thổi hồn giống y như thật. Chị nhún ngón tay vô thau nước rồi vuốt cho 2 cái sừng trâu bóng láng. Cái bụng nó tròn phình 2 bên hông. Tui phái nhứt khi chị lấy kéo cắt một nhúm nhỏ ngay chóp tóc làm đuôi con trâu.. trời ơi.. gió thổi cái chóp đuôi bằng tóc cứ như đang ve vẫy khi trâu ăn cỏ. Chị còn dạy tui nắn ông táo, cà ràng, nồi, khuôn bánh khọt nhỏ xíu mà thiệt là duyên. Tui chỉ có theo bóp bóp nặn nặn cục đất sét cho vui chớ nó có ra hình thù gì đâu.. làm xong chị Bê đem phơi nắng. Phơi hơi ráo chị đem vô mát chớ khg phơi nữa. Tui tò mò:
- Chưa khô mà chị Bê.
- Ừa..
- Dị chị đem vô chi ?
- Cưng hông biết đâu. Để chiều thiếm ba hầm nồi cà ri có lửa than chị bỏ mấy cái này vô đốt cho nó chín thì y như nồi đất dí cà ràng người ta bán ngoài chợ á.
Tui há hốc cái miệng :
- Thiệt hả chị Bê?
- Thiệt mờ. Tao nói dóc bây chi.
Vậy là từ đó tới chiều tui đi theo sát đít chị Bê. Má tui la:
- Con Mỹ Nhan mắc gì cứ chàng ràng trong bếp hoại dị nà. Coi chừng người ta bưng nồi nước nóng vướng chưn đổ phỏng xăng dịch á nghen. Ra đằng trước chơi dí em kìa.
- Em chơi dí Ba rồi. Có ba xích đu lơ nó đâu thèm chơi dí con..
Chị Bê dòm tui nháy nháy con mắt tét miệng cười.
- Hông sao đâu thiếm. Con nhỏ này nó sáng dạ lắm nghen. Nó dị mờ giỏi á thiếm. Có khi con mượn nó rửa rau hay bóp vỏ đậu phộng rang mờ nó làm sát lẽm nhen. Mơi mốt nó lớn nấu ăn giỏi như thiếm dị á.
Má tui chép miệng:
- Giỏi chi cho cực bây ơi. Tao thấy mấy bà làm biếng tối ngày ngồi sòng tứ sắc sướng như tiên.
Bà ngoại tui nãy giờ ngồi bầm củ cải lên tiếng
- Ờ.. sướng lắm ! Con mẹ đội Dần dí con mẹ Cai Sáu đó... tối ngày lo đánh bài, bỏ bầy con nheo nhóc. Ta nói quần áo không có mà bận mang chài mang lưới. Mũi dãi xanh dờn lòng thòng . Đứa nào cũng ốm nhách như ma da. Riết rồi chồng chán theo vợ bé luôn rồi. Chừng đó hả họng khóc ... hứ..
Chị Bê đợi cho má nhắc nồi cà ri xuống thì đã chạng vạng. Chị bưng đống đồ đất sét bỏ vô lửa than rồi lấp đám than đỏ rực lên trên . Đợi than tàn chị lấy đôi đũa sắt khều ra.. Nói sao cho hết nỗi thích thú vui sướng của tui ta .! Trước mắt tui mấy món đồ bằng đất sét đen thùi đã biến thành những món đồ chơi be bé xinh xinh đỏ au. Tui nhảy tưng tưng la lên:
- Úi... sướng quá ta ơi.. Linh ơi .. vô đây coi nè. Chị có đồ chơi đã lắm.
- Ê.. ê... đừng có bóc vô phỏng đa. Chị Bê la.
Má tui cười :
- Hèn chi nãy giờ nó cứ lẩn quẩn trong bếp hen. Ủa mà bây khéo tay dữ đa.!
Đợi đồ chơi nguội chị Bê xếp vô cái hộp bánh tây bằng thiếc rồi dặn :
- Để mơi chị bày cho cưng chơi hén. Bi giờ chị đi dọn cơm hông thôi thiếm ba rầy chị chết.
Tui chưa hết vui mừng thì đã phải đối phó với con giặc nhỏ là con Linh. Nó cứ nhào lại hết lấy cái này lại lấy cái khác. Tui phải tả xung hữu đột mới bảo vệ an toàn cho kho báu của mình. Con Linh giựt hổng được ngã lăn xuống đất giãy đành đạch gào khóc.Ba tui vừa ẳm nó vừa nói :
- Con cho em mượn chơi chút rồi em trả cho.
- Hôi .. hôi.. con hông cho đâu.
- Con xấu dí em hen. Em nhỏ mình phải nhường em chớ.
- Dị ba hông thấy nó bẻ đầu bẻ tay con cúp bế của con lọi chìa sao.
Con cúp bế của bà ngoại tui đem từ Sài Gòn xuống. Nó có mái tóc vàng hoe như râu bắp (chớ hông đen như tóc tui) có cài cái nơ màu hồng thiệt đẹp. Hai con mắt màu xanh y như vỏ ve chai mà còn biết chớp chớp. Mỗi khi tui để nó nằm xuống đặng ru nó ngủ thì nó nhắm mắt ngủ ngay. Đặc biệt nhứt là cái áo đầm nó mặc bằng vải gì mà hồng hồng bóng mượt rờ vô mát rượi. Đã vậy nó còn mang đôi giày đen bằng da có kim tuyến lấp lánh ở mũi giày. Ba tui nói con cúp bế tên Baby của Huê Kỳ nên nó mắc bằng tiền chiếc xe đạp . Ông ngoại tui rất giàu mới mua nổi con cúp bế này cho cháu. Thời đó nhà bậc trung chỉ mua cúp bế mủ cứng đơ . Dị mờ con Linh nỡ nào bẻ tay chưn nó rụng rời. Ba tui gắn vô nó lại bẻ tiếp. Tui tức lắm mà không biết làm sao. Có lần giận quá tui tán cho nó cái bốp vô mặt in 5 ngón tay đỏ lòm. Dị là ba bắt tui cúi trên giường quánh 1 roi đau điếng.
Có lần chị Bê xin má dẫn tui dìa nhà chỉ ăn đám giỗ. Má tui đưa cho chị một thùng bánh dí chút tiền rồi dặn :
- Con ghé mua kết xá xị rồi đi xe lam dìa đừng có đi bộ nặng lắm.
- Thôi gần xịu con đi bộ được gồi.
- Ý .. đâu được. Còn con Mỹ Nhan chi. Bây dẫn nó đi dơi dơi ngoài nắng nó bịnh à. Thôi nghe lời thiếm, đừng có hà tiện nghen.
Má lấy bộ đồ mới bận cho tui rồi lấy cái nón bo rộng vành màu trắng có điểm chấm bi xanh đội lên đầu rồi cột quai nón cẩn thận, má dặn thêm:
- Con nhớ theo chị Bê, hổng ra hầm mương nhe hông.
- Dạ con nhớ rồi .
- Nhớ coi chừng em nhe Bê. Có gì ba nó giết tao á.
Tui hớn hở nắm tay chị Bê tung tăng mà lòng như mở hội . Đó là lần đi chơi mà tui chờ đợi sau nhiều lần chị Bê hứa hẹn...
Nhà chị Bê đông nghẹt người ta. Đất vườn rộng lắm.
Trước sân nhà che cái rạp lớn để hơn chục bộ bàn ghế. Khách khứa ra vô ì xèo làm tui hơn ớn. Chị Bê nói :
- Đừng có sợ , đi theo chị nè.
Trong nhà có tiếng đàn ông nói lớn :
- Con Bê dìa rồi kìa .. tưởng bà chủ hong cho bây dìa chớ..
Một người đàn ông cao lớn mặc bộ bà ba màu cháo lòng bước ra. Chị Bê lột nón xuống :
- Thưa tía con mới dìa. Thiếm ba gởi thùng bánh tây dí kết xá xị cúng má nè tía.
- Chèn ơi, cho bây dìa đốt nhang cho má bây là tốt gồi. Thiếm mua đồ chi cho tốn kém. Ụa..con ai đây?
- Dạ con thiếm ba đó tía.
- Dị hen. Dẫn em vô nhà đi con.
Tía của chị Bê dòm lạ nghen. Ổng cao lớn, da ngăm đen, đầu bới củ tỏi. Lạ nhứt là hàm râu đen dài tới ngực. Ông không mang dép mà đi chưn không. Bàn chưn to bè với những cái móng lâu ngày không cắt đóng đầy phèn đất .
Chị Bê dẫn tui vô bàn thờ má chị đốt nhang. Tui hỏi:
- Sao hổng thấy hình má chị dị?
- Má chị đâu có chụp hình đâu cưng.. làm đầu tắt mặt tối còn chưa có ăn ... dân ruộng mà, ít khi chụp hình lắm cưng ơi.
Dưới bếp đàn bà con gái lu bu không hở tay. Người lo xắc thịt nguội xếp vô dĩa, người thì múc đồ ăn ra tô hay xúc đồ xào ra dĩa. Các chị khác xếp cù lao. Một hàng bánh tét năm bảy chục đòn treo trên cây sào máng trên gác bếp. Các anh trai lo bưng thức ăn ra xếp lên bàn. Tía chị Bê thì tiếp khách. Khách khứa đi đám giỗ khá đông. Người nào cũng đem theo nào là chục chai nước ngọt. Vài chục trái cây hay1 bọc bánh để cúng. Một bà đầu bạc trắng vô bếp mời hết mọi người ra nhập tiệc.. Chị Bê dẫn tui lên bộ ngựa gõ trong nhà ngồi kế chị. Khi ai nấy vô đủ mâm thì tiệc bắt đầu. Chị Bê gắp cho tui một chén đầy đồ ăn. Chị còn lột 2 con tôm càng nướng đỏ au bự bằng bắp tay tui tồi nói:
- Ăn cho no nhe. Ăn hết chị gắp thêm.
Ăn xong chị dẫn tui ra sau vườn . Khu vườn rộng lắm trồng mít xoài đu đủ và dừa. Đằng sau khu vườn là ruộng lúa xanh dờn xa tít tấp. Tui thắc mắc :
- Em thấy nhà chị đâu có nghèo sao tía chị cho chị đi ở dị ?
Chị buồn thở dài :
- Ứ hự.. tía tao ruộng mấy chục công. Có 4 con trâu cồ. Nhưng tía nói con gái lớn phải đi mần kiếm tiền dìa trả hiếu, chớ nhà chị thiếu thốn chi đâu. Hồi chị còn nhỏ 5, 6 tuổi ổng bắt chăn trâu . Ngày nào cũng cưỡi trâu đi ăn cỏ chai đít luôn. Muỗi nó cắn 2 ống chưn chị bấy nát sần sùi hết. Tới chừng tao lớn chút là ổng đem đi đợ. Chủ nhà giàu chớ ác lắm cưng. Họ quánh chị u đầu bầm mặt hòai hà. Tía nghe dị bắt dìa. Ở nhà được gần 1 năm, tía nghe có người nói thiếm ba kiếm mướn người nên tía dẫn tao đợ nữa. Cũng may chú thiếm ba nhân đức nên chị mang ơn lắm.
Chị nói mà rưng rưng nước mắt. Tui thấy thương chị Bê quá nên chảy nước mắt theo:
-Ai biểu chị nghe lời tía chi. Ổng đợ thì chị đừng có chịu.
- Trời .... bây nói nghe dễ quá he. Đặng cho ổng quánh tao chết sao.- Hai con mắt chị Bê trợn lên trắng dã..
- Ổng quánh thì mình chạy.
- chạy cho ổng vát cây phang tao lọi giò hả !!!
Tui cũng ứ hự theo cái nỗi niềm của chị Bê.
Chị đi vòng vòng trong vườn mần mò một hồi chặt xuống 2 trái mít tổ chảng, mấy trái mảng cầu gai, một rổ ổi , vài trái bưởi ...
Trời hơi xế bóng chị Bê xin phép tía dìa. Tía chị kêu anh hai chặt thêm 5 cây mía Gò Cát, đốn 1 buồng chuối xiêm thiệt bự rồi còn lấy bao bố chất đầy 1 bao dừa khô đã lột vỏ. Xong xuôi đâu đó 2 tía con chất lên xe trâu các thứ rồi cộ ra lộ . Chị Bê xách theo 4 đòn bánh tét và 1 bọc bánh kẹp đón xe lam, chất đồ lên rồi ẳm tui leo lên xe về nhà. Xe chạy lắt lư, gió phả mát rượi nên tui ngủ trong lòng chị Bê hồi nào hổng biết.
ĐẠI NẠN CỦA CON LINH..
Một kỷ niệm dễ thương làm tui nhớ hoài và có lẽ suốt đời tui không bao giờ quên.
Ngày nhỏ con Linh ốm yếu và hay nổi mục nhọt. Nhọt nổi đầy mình nó, tui nhớ nhọt nổi một vòng trên ngực nó y như đeo chuỗi. Má tui đợi mục nhọt mùi thì nặn mũ máu chảy thấy mà ớn. Vài hôm sau thì chỗ đó liền mặt để lại những cái thẹo bự tổ bố. Nhưng rồi xui xẻo làm sao một mục nhọt nổi ngay trên mí mắt bên trái của con Linh. Tối đến nhọt hành nó đau nhức nên khóc sáng đêm. Hết má tui rồi tới bà ngoại ẳm nó đi tới đi lui dỗ mà nó vẫn không nín. Dị là cả nhà tui không ai ngủ được dí nó. Bụng bầu của má cũng lớn bộn nên tui càng thương má gì đâu. Nhiều khi tui tức quá tốc mùng chun ra chỉ vô mặt nó thét lên:
- Mầy khóc gì khóc hoài dị. Hổng ai ngủ nghê gì được hết hà. Mầy ác như quỷ.
Nhưng nó có thèm nghe tui nói đâu. Nó vặn mình vặn mẩy hết khóc rồi la. Ba tui thấy má bán buôn mệt mõi mà giờ đó chưa được đặt lưng xuống nên tội nghiệp má quá. Ba bước tới đỡ con Linh trên tay má nói:
- Má Mỹ Lệ đưa tui dỗ nó. Mình vô ngủ đi. 3 giờ là phải thức dậy nấu nướng rồi.
- Hông sao, ba Mỹ Lệ ngủ đi lấy sức mai đi làm.
- Thôi để má dỗ nó. Tụi bây vô ngủ đi.
Bà ngoại mở cửa ẳm con Linh ra sân ru khe khẽ, gió đồng thổi lồng lộng một hồi nên nó thiu thiu ngủ.
Nhà tui chịu cảnh khổ đó mấy ngày mòn mõi. Hôm đó cơm trưa xong má tui tuyên bố :
- Coi mòi mục nhọt con Linh bữa nay mùi dữ rồi á. Chắc phải nặn mới được để nó hành hoài con nhỏ chịu sao thấu.!
- Chần ơi (ngoại tui tàn là kêu chần ơi thay vì chèn ơi như bà nội ).. ngay mí mắt bây nặn coi chừng đui con nhỏ đa. - Bà ngoại nạt má.
Má tui cười :
- ngoài mí mắt mà đui nổi gì má.
- Thì kế một bên chớ phải xa sao mậy.
- Con nói hổng có sao mờ.
Má lấy bịt bông gòn dí cái lưỡi dao bào ( lưỡi lam) để lên bàn rồi kêu chị Bê lấy cây đèn cốc ( loại đèn nhỏ xíu) lại gần. Má lột bao giấy rồi hơ lưỡi dao bào trên ngọn lửa của cây đèn cốc. Tới khi lưỡi dao bào đỏ lòm thì má kêu chị Bê ẳm con Linh lại rồi đè nó ngữa mặt ra. Má rạch một cái rẹt lên mục nhọt cho máu mủ tuôn ra .... Tay kia má cầm miếng bông gòn hứng máu. Hết miếng này đến miếng khác. Tới khi mủ xanh hết chỉ còn máu đỏ lòm thì má đắp vô miếng bông gòn rồi lấy băng keo vải dán lại. Con Linh tự nảy giờ oằn mình khóc vì đau quá giờ cũng nín chỉ còn rên hư hư rồi lim dim ngủ bởi nó mệt đừ .
Cả nhà tui rồi cũng qua cơn ngặt nghèo của con Linh nên ai cũng ngon giấc. Mỗi ngày ba tui pha thuốc đỏ dí chai bi bột rồi xức vô chỗ mục nhọt bi giờ là cái lỗ sâu hoắm đỏ lòm. Tui dòm nó nhăn nhúm thấy mà ghê.
- Ba xức cái gì vô đó dị ba?
- Ba pha thuốc đỏ dí bi xức cho nó mau lành.
Mấy ngày sau chỗ mục nhọt đã khép miệng. Nhưng lần này nó không êm ru như mấy mục nhọt kia. Tuy nó lành mà sao chỗ đó sưng lên bóng mẩy chùm bụp mí mắt. Má tui nói :
- Ba Mỹ Lệ à, sao tui thấy mí mắt con Linh kỳ quá mình.
- Để tui coi.
Ba bước tới ẵm con Linh dòm kỹ vô mí mắt nó rồi lấy tay ấn nhẹ nhẹ vô chỗ thẹo rồi nói:
- Sao nó phập phều đó má Mỹ Lệ.
- Cha, Dị là nó chỉ liền ngoài da thôi. Ở trong nó chưa có lành đâu. Tại mình xức bi nên mau kéo da non mà ở trong lành chưa có kịp á.
Ngoại tui đang ngồi quết thịt làm chả giò lên tiếng :
- Tao đã nói rồi mờ bây hổng nghe . Cho nó ăn thịt gà là nó làm độc mờ.
- Má ơi, nó ăn có nhiêu đâu . Có một cục mà nhai hông hết nữa. Má tui phản đối.
- Ừ, hông nghe tao rồi bay coi. Kêu mua Đa -ti- năng xức mau lành hổng chịu hén, mơi mốt nó ăn ruồng vô đui con mắt con nhỏ rồi khóc nhen. Con gái có cái mặt đẹp mà hổng lo.
Ba tui cười:
- Hổng sao đâu má. Để mơi coi nó hông bớt con đem vô nhà nhà thương cho bác sĩ khám.
Chiều hôm sau má tui ẳm con Linh ra ngoài chái hiên trước nhà dòm coi bớt chưa. Má chép miệng:
- Mèn ơi sao bữa nay nó sưng đỏ lòm dữ dị nè !
Tui phàn nàn:
- Con giữ nó cực quá hà má. Con ca muốn khan cổ họng luôn mà nó khóc hoài hà. Nó còn cắn con muốn chảy máu luôn nè. Con đau gần chết .
Vừa nói tui vừa vén tay áo lên cho má coi dấu hai hàm răng còn in sâu trên bắp tay tui. Má móc trong túi chai dầu Nhị Thiên Đường ra vừa xức vô chỗ vết cắn vừa xuýt xoa:
- Tội nghiệp hôn. Để mai má bẻ nó không còn cây răng cho nó hết hung dữ.
- hông chịu đâu. Con Linh nãy giờ chăm chú nghe giờ lên tiếng.. - Má bẻ răng đau.
Má tui cười :
- Ai kêu con cắn chị năm. Thôi má rờ coi chỗ thẹo sao rồi.
Vừa nói má tui vừa rờ vô chỗ theo trên mí mắt con Linh , bỗng má la lên :
- Châu cha mèn ơi... nó làm độc rồi ba Mỹ Lệ ơi.... rồi bất ngờ má tui ngắt vô chỗ u phập phều . Máu mủ ở trong lại trào ra . Má kêu lớn:
- Bê .. Bê.. chạy vô tủ thuốc lấy bông gòn cho thiếm mau coi...
- Dạ tay con bầm ớt cay thiếm ơi...
Ba tui đang nằm ghế bố coi báo lật đật chạy vô lấy bông gòn đem ra. Con Linh khóc ré lên giãy giãy nhưng má tui đã ôm nó cứng ngắt. Bà ngoại tui đợi má lau khô chỗ thẹo rồi rắc bột Đa ti năng lên.
Ba tui dặn:
- Mình đừng có băng kín. Cứ để hở cho nó hông có hầm kẽo nhiễm trùng đa.
Hơn tuần sau chỗ mi mắt của con Linh kéo da non . Rồi từ từ nó cũng lành luôn.
Nhưng số con Linh đúng là xui tận mạng . Ngay chỗ thẹo trên mí mắt của nó bỗng nhiên lòi ra một cục thịt nhỏ xíu bằng hột é treo tòn teng thòng xuống gần hàng lông mi. Thì ra lúc má tui ngắt chỗ phập phều làm rách thịt nên nó lành hổng ngay ngắn mà còn lòi cục thịt dư . Cũng vì vậy mà tui thành kẻ tội đồ....
(Mời đón xem Kỳ 4)
Mỹ Nhan Hà
CHỊ BÊ
Chị Bê là thần tượng của tui . Tuy là cô gái quê 16 tuổi lớn phổng phao với cặp giò dài quá khổ. Chị cao mấp mé ba tui đó. Vậy mà chị vẫn còn con nít lắm. Lúc hưỡn đãi chị Bê móc đất sét nặn con trâu, con heo, con chó cho tui chơi. Bàn tay chị gầy thuôn dài đen xạm mà khéo hết biết ! Dưới bàn tay của chị mấy con vật như được thổi hồn giống y như thật. Chị nhún ngón tay vô thau nước rồi vuốt cho 2 cái sừng trâu bóng láng. Cái bụng nó tròn phình 2 bên hông. Tui phái nhứt khi chị lấy kéo cắt một nhúm nhỏ ngay chóp tóc làm đuôi con trâu.. trời ơi.. gió thổi cái chóp đuôi bằng tóc cứ như đang ve vẫy khi trâu ăn cỏ. Chị còn dạy tui nắn ông táo, cà ràng, nồi, khuôn bánh khọt nhỏ xíu mà thiệt là duyên. Tui chỉ có theo bóp bóp nặn nặn cục đất sét cho vui chớ nó có ra hình thù gì đâu.. làm xong chị Bê đem phơi nắng. Phơi hơi ráo chị đem vô mát chớ khg phơi nữa. Tui tò mò:
- Chưa khô mà chị Bê.
- Ừa..
- Dị chị đem vô chi ?
- Cưng hông biết đâu. Để chiều thiếm ba hầm nồi cà ri có lửa than chị bỏ mấy cái này vô đốt cho nó chín thì y như nồi đất dí cà ràng người ta bán ngoài chợ á.
Tui há hốc cái miệng :
- Thiệt hả chị Bê?
- Thiệt mờ. Tao nói dóc bây chi.
Vậy là từ đó tới chiều tui đi theo sát đít chị Bê. Má tui la:
- Con Mỹ Nhan mắc gì cứ chàng ràng trong bếp hoại dị nà. Coi chừng người ta bưng nồi nước nóng vướng chưn đổ phỏng xăng dịch á nghen. Ra đằng trước chơi dí em kìa.
- Em chơi dí Ba rồi. Có ba xích đu lơ nó đâu thèm chơi dí con..
Chị Bê dòm tui nháy nháy con mắt tét miệng cười.
- Hông sao đâu thiếm. Con nhỏ này nó sáng dạ lắm nghen. Nó dị mờ giỏi á thiếm. Có khi con mượn nó rửa rau hay bóp vỏ đậu phộng rang mờ nó làm sát lẽm nhen. Mơi mốt nó lớn nấu ăn giỏi như thiếm dị á.
Má tui chép miệng:
- Giỏi chi cho cực bây ơi. Tao thấy mấy bà làm biếng tối ngày ngồi sòng tứ sắc sướng như tiên.
Bà ngoại tui nãy giờ ngồi bầm củ cải lên tiếng
- Ờ.. sướng lắm ! Con mẹ đội Dần dí con mẹ Cai Sáu đó... tối ngày lo đánh bài, bỏ bầy con nheo nhóc. Ta nói quần áo không có mà bận mang chài mang lưới. Mũi dãi xanh dờn lòng thòng . Đứa nào cũng ốm nhách như ma da. Riết rồi chồng chán theo vợ bé luôn rồi. Chừng đó hả họng khóc ... hứ..
Chị Bê đợi cho má nhắc nồi cà ri xuống thì đã chạng vạng. Chị bưng đống đồ đất sét bỏ vô lửa than rồi lấp đám than đỏ rực lên trên . Đợi than tàn chị lấy đôi đũa sắt khều ra.. Nói sao cho hết nỗi thích thú vui sướng của tui ta .! Trước mắt tui mấy món đồ bằng đất sét đen thùi đã biến thành những món đồ chơi be bé xinh xinh đỏ au. Tui nhảy tưng tưng la lên:
- Úi... sướng quá ta ơi.. Linh ơi .. vô đây coi nè. Chị có đồ chơi đã lắm.
- Ê.. ê... đừng có bóc vô phỏng đa. Chị Bê la.
Má tui cười :
- Hèn chi nãy giờ nó cứ lẩn quẩn trong bếp hen. Ủa mà bây khéo tay dữ đa.!
Đợi đồ chơi nguội chị Bê xếp vô cái hộp bánh tây bằng thiếc rồi dặn :
- Để mơi chị bày cho cưng chơi hén. Bi giờ chị đi dọn cơm hông thôi thiếm ba rầy chị chết.
Tui chưa hết vui mừng thì đã phải đối phó với con giặc nhỏ là con Linh. Nó cứ nhào lại hết lấy cái này lại lấy cái khác. Tui phải tả xung hữu đột mới bảo vệ an toàn cho kho báu của mình. Con Linh giựt hổng được ngã lăn xuống đất giãy đành đạch gào khóc.Ba tui vừa ẳm nó vừa nói :
- Con cho em mượn chơi chút rồi em trả cho.
- Hôi .. hôi.. con hông cho đâu.
- Con xấu dí em hen. Em nhỏ mình phải nhường em chớ.
- Dị ba hông thấy nó bẻ đầu bẻ tay con cúp bế của con lọi chìa sao.
Con cúp bế của bà ngoại tui đem từ Sài Gòn xuống. Nó có mái tóc vàng hoe như râu bắp (chớ hông đen như tóc tui) có cài cái nơ màu hồng thiệt đẹp. Hai con mắt màu xanh y như vỏ ve chai mà còn biết chớp chớp. Mỗi khi tui để nó nằm xuống đặng ru nó ngủ thì nó nhắm mắt ngủ ngay. Đặc biệt nhứt là cái áo đầm nó mặc bằng vải gì mà hồng hồng bóng mượt rờ vô mát rượi. Đã vậy nó còn mang đôi giày đen bằng da có kim tuyến lấp lánh ở mũi giày. Ba tui nói con cúp bế tên Baby của Huê Kỳ nên nó mắc bằng tiền chiếc xe đạp . Ông ngoại tui rất giàu mới mua nổi con cúp bế này cho cháu. Thời đó nhà bậc trung chỉ mua cúp bế mủ cứng đơ . Dị mờ con Linh nỡ nào bẻ tay chưn nó rụng rời. Ba tui gắn vô nó lại bẻ tiếp. Tui tức lắm mà không biết làm sao. Có lần giận quá tui tán cho nó cái bốp vô mặt in 5 ngón tay đỏ lòm. Dị là ba bắt tui cúi trên giường quánh 1 roi đau điếng.
Có lần chị Bê xin má dẫn tui dìa nhà chỉ ăn đám giỗ. Má tui đưa cho chị một thùng bánh dí chút tiền rồi dặn :
- Con ghé mua kết xá xị rồi đi xe lam dìa đừng có đi bộ nặng lắm.
- Thôi gần xịu con đi bộ được gồi.
- Ý .. đâu được. Còn con Mỹ Nhan chi. Bây dẫn nó đi dơi dơi ngoài nắng nó bịnh à. Thôi nghe lời thiếm, đừng có hà tiện nghen.
Má lấy bộ đồ mới bận cho tui rồi lấy cái nón bo rộng vành màu trắng có điểm chấm bi xanh đội lên đầu rồi cột quai nón cẩn thận, má dặn thêm:
- Con nhớ theo chị Bê, hổng ra hầm mương nhe hông.
- Dạ con nhớ rồi .
- Nhớ coi chừng em nhe Bê. Có gì ba nó giết tao á.
Tui hớn hở nắm tay chị Bê tung tăng mà lòng như mở hội . Đó là lần đi chơi mà tui chờ đợi sau nhiều lần chị Bê hứa hẹn...
Nhà chị Bê đông nghẹt người ta. Đất vườn rộng lắm.
Trước sân nhà che cái rạp lớn để hơn chục bộ bàn ghế. Khách khứa ra vô ì xèo làm tui hơn ớn. Chị Bê nói :
- Đừng có sợ , đi theo chị nè.
Trong nhà có tiếng đàn ông nói lớn :
- Con Bê dìa rồi kìa .. tưởng bà chủ hong cho bây dìa chớ..
Một người đàn ông cao lớn mặc bộ bà ba màu cháo lòng bước ra. Chị Bê lột nón xuống :
- Thưa tía con mới dìa. Thiếm ba gởi thùng bánh tây dí kết xá xị cúng má nè tía.
- Chèn ơi, cho bây dìa đốt nhang cho má bây là tốt gồi. Thiếm mua đồ chi cho tốn kém. Ụa..con ai đây?
- Dạ con thiếm ba đó tía.
- Dị hen. Dẫn em vô nhà đi con.
Tía của chị Bê dòm lạ nghen. Ổng cao lớn, da ngăm đen, đầu bới củ tỏi. Lạ nhứt là hàm râu đen dài tới ngực. Ông không mang dép mà đi chưn không. Bàn chưn to bè với những cái móng lâu ngày không cắt đóng đầy phèn đất .
Chị Bê dẫn tui vô bàn thờ má chị đốt nhang. Tui hỏi:
- Sao hổng thấy hình má chị dị?
- Má chị đâu có chụp hình đâu cưng.. làm đầu tắt mặt tối còn chưa có ăn ... dân ruộng mà, ít khi chụp hình lắm cưng ơi.
Dưới bếp đàn bà con gái lu bu không hở tay. Người lo xắc thịt nguội xếp vô dĩa, người thì múc đồ ăn ra tô hay xúc đồ xào ra dĩa. Các chị khác xếp cù lao. Một hàng bánh tét năm bảy chục đòn treo trên cây sào máng trên gác bếp. Các anh trai lo bưng thức ăn ra xếp lên bàn. Tía chị Bê thì tiếp khách. Khách khứa đi đám giỗ khá đông. Người nào cũng đem theo nào là chục chai nước ngọt. Vài chục trái cây hay1 bọc bánh để cúng. Một bà đầu bạc trắng vô bếp mời hết mọi người ra nhập tiệc.. Chị Bê dẫn tui lên bộ ngựa gõ trong nhà ngồi kế chị. Khi ai nấy vô đủ mâm thì tiệc bắt đầu. Chị Bê gắp cho tui một chén đầy đồ ăn. Chị còn lột 2 con tôm càng nướng đỏ au bự bằng bắp tay tui tồi nói:
- Ăn cho no nhe. Ăn hết chị gắp thêm.
Ăn xong chị dẫn tui ra sau vườn . Khu vườn rộng lắm trồng mít xoài đu đủ và dừa. Đằng sau khu vườn là ruộng lúa xanh dờn xa tít tấp. Tui thắc mắc :
- Em thấy nhà chị đâu có nghèo sao tía chị cho chị đi ở dị ?
Chị buồn thở dài :
- Ứ hự.. tía tao ruộng mấy chục công. Có 4 con trâu cồ. Nhưng tía nói con gái lớn phải đi mần kiếm tiền dìa trả hiếu, chớ nhà chị thiếu thốn chi đâu. Hồi chị còn nhỏ 5, 6 tuổi ổng bắt chăn trâu . Ngày nào cũng cưỡi trâu đi ăn cỏ chai đít luôn. Muỗi nó cắn 2 ống chưn chị bấy nát sần sùi hết. Tới chừng tao lớn chút là ổng đem đi đợ. Chủ nhà giàu chớ ác lắm cưng. Họ quánh chị u đầu bầm mặt hòai hà. Tía nghe dị bắt dìa. Ở nhà được gần 1 năm, tía nghe có người nói thiếm ba kiếm mướn người nên tía dẫn tao đợ nữa. Cũng may chú thiếm ba nhân đức nên chị mang ơn lắm.
Chị nói mà rưng rưng nước mắt. Tui thấy thương chị Bê quá nên chảy nước mắt theo:
-Ai biểu chị nghe lời tía chi. Ổng đợ thì chị đừng có chịu.
- Trời .... bây nói nghe dễ quá he. Đặng cho ổng quánh tao chết sao.- Hai con mắt chị Bê trợn lên trắng dã..
- Ổng quánh thì mình chạy.
- chạy cho ổng vát cây phang tao lọi giò hả !!!
Tui cũng ứ hự theo cái nỗi niềm của chị Bê.
Chị đi vòng vòng trong vườn mần mò một hồi chặt xuống 2 trái mít tổ chảng, mấy trái mảng cầu gai, một rổ ổi , vài trái bưởi ...
Trời hơi xế bóng chị Bê xin phép tía dìa. Tía chị kêu anh hai chặt thêm 5 cây mía Gò Cát, đốn 1 buồng chuối xiêm thiệt bự rồi còn lấy bao bố chất đầy 1 bao dừa khô đã lột vỏ. Xong xuôi đâu đó 2 tía con chất lên xe trâu các thứ rồi cộ ra lộ . Chị Bê xách theo 4 đòn bánh tét và 1 bọc bánh kẹp đón xe lam, chất đồ lên rồi ẳm tui leo lên xe về nhà. Xe chạy lắt lư, gió phả mát rượi nên tui ngủ trong lòng chị Bê hồi nào hổng biết.
ĐẠI NẠN CỦA CON LINH..
Một kỷ niệm dễ thương làm tui nhớ hoài và có lẽ suốt đời tui không bao giờ quên.
Ngày nhỏ con Linh ốm yếu và hay nổi mục nhọt. Nhọt nổi đầy mình nó, tui nhớ nhọt nổi một vòng trên ngực nó y như đeo chuỗi. Má tui đợi mục nhọt mùi thì nặn mũ máu chảy thấy mà ớn. Vài hôm sau thì chỗ đó liền mặt để lại những cái thẹo bự tổ bố. Nhưng rồi xui xẻo làm sao một mục nhọt nổi ngay trên mí mắt bên trái của con Linh. Tối đến nhọt hành nó đau nhức nên khóc sáng đêm. Hết má tui rồi tới bà ngoại ẳm nó đi tới đi lui dỗ mà nó vẫn không nín. Dị là cả nhà tui không ai ngủ được dí nó. Bụng bầu của má cũng lớn bộn nên tui càng thương má gì đâu. Nhiều khi tui tức quá tốc mùng chun ra chỉ vô mặt nó thét lên:
- Mầy khóc gì khóc hoài dị. Hổng ai ngủ nghê gì được hết hà. Mầy ác như quỷ.
Nhưng nó có thèm nghe tui nói đâu. Nó vặn mình vặn mẩy hết khóc rồi la. Ba tui thấy má bán buôn mệt mõi mà giờ đó chưa được đặt lưng xuống nên tội nghiệp má quá. Ba bước tới đỡ con Linh trên tay má nói:
- Má Mỹ Lệ đưa tui dỗ nó. Mình vô ngủ đi. 3 giờ là phải thức dậy nấu nướng rồi.
- Hông sao, ba Mỹ Lệ ngủ đi lấy sức mai đi làm.
- Thôi để má dỗ nó. Tụi bây vô ngủ đi.
Bà ngoại mở cửa ẳm con Linh ra sân ru khe khẽ, gió đồng thổi lồng lộng một hồi nên nó thiu thiu ngủ.
Nhà tui chịu cảnh khổ đó mấy ngày mòn mõi. Hôm đó cơm trưa xong má tui tuyên bố :
- Coi mòi mục nhọt con Linh bữa nay mùi dữ rồi á. Chắc phải nặn mới được để nó hành hoài con nhỏ chịu sao thấu.!
- Chần ơi (ngoại tui tàn là kêu chần ơi thay vì chèn ơi như bà nội ).. ngay mí mắt bây nặn coi chừng đui con nhỏ đa. - Bà ngoại nạt má.
Má tui cười :
- ngoài mí mắt mà đui nổi gì má.
- Thì kế một bên chớ phải xa sao mậy.
- Con nói hổng có sao mờ.
Má lấy bịt bông gòn dí cái lưỡi dao bào ( lưỡi lam) để lên bàn rồi kêu chị Bê lấy cây đèn cốc ( loại đèn nhỏ xíu) lại gần. Má lột bao giấy rồi hơ lưỡi dao bào trên ngọn lửa của cây đèn cốc. Tới khi lưỡi dao bào đỏ lòm thì má kêu chị Bê ẳm con Linh lại rồi đè nó ngữa mặt ra. Má rạch một cái rẹt lên mục nhọt cho máu mủ tuôn ra .... Tay kia má cầm miếng bông gòn hứng máu. Hết miếng này đến miếng khác. Tới khi mủ xanh hết chỉ còn máu đỏ lòm thì má đắp vô miếng bông gòn rồi lấy băng keo vải dán lại. Con Linh tự nảy giờ oằn mình khóc vì đau quá giờ cũng nín chỉ còn rên hư hư rồi lim dim ngủ bởi nó mệt đừ .
Cả nhà tui rồi cũng qua cơn ngặt nghèo của con Linh nên ai cũng ngon giấc. Mỗi ngày ba tui pha thuốc đỏ dí chai bi bột rồi xức vô chỗ mục nhọt bi giờ là cái lỗ sâu hoắm đỏ lòm. Tui dòm nó nhăn nhúm thấy mà ghê.
- Ba xức cái gì vô đó dị ba?
- Ba pha thuốc đỏ dí bi xức cho nó mau lành.
Mấy ngày sau chỗ mục nhọt đã khép miệng. Nhưng lần này nó không êm ru như mấy mục nhọt kia. Tuy nó lành mà sao chỗ đó sưng lên bóng mẩy chùm bụp mí mắt. Má tui nói :
- Ba Mỹ Lệ à, sao tui thấy mí mắt con Linh kỳ quá mình.
- Để tui coi.
Ba bước tới ẵm con Linh dòm kỹ vô mí mắt nó rồi lấy tay ấn nhẹ nhẹ vô chỗ thẹo rồi nói:
- Sao nó phập phều đó má Mỹ Lệ.
- Cha, Dị là nó chỉ liền ngoài da thôi. Ở trong nó chưa có lành đâu. Tại mình xức bi nên mau kéo da non mà ở trong lành chưa có kịp á.
Ngoại tui đang ngồi quết thịt làm chả giò lên tiếng :
- Tao đã nói rồi mờ bây hổng nghe . Cho nó ăn thịt gà là nó làm độc mờ.
- Má ơi, nó ăn có nhiêu đâu . Có một cục mà nhai hông hết nữa. Má tui phản đối.
- Ừ, hông nghe tao rồi bay coi. Kêu mua Đa -ti- năng xức mau lành hổng chịu hén, mơi mốt nó ăn ruồng vô đui con mắt con nhỏ rồi khóc nhen. Con gái có cái mặt đẹp mà hổng lo.
Ba tui cười:
- Hổng sao đâu má. Để mơi coi nó hông bớt con đem vô nhà nhà thương cho bác sĩ khám.
Chiều hôm sau má tui ẳm con Linh ra ngoài chái hiên trước nhà dòm coi bớt chưa. Má chép miệng:
- Mèn ơi sao bữa nay nó sưng đỏ lòm dữ dị nè !
Tui phàn nàn:
- Con giữ nó cực quá hà má. Con ca muốn khan cổ họng luôn mà nó khóc hoài hà. Nó còn cắn con muốn chảy máu luôn nè. Con đau gần chết .
Vừa nói tui vừa vén tay áo lên cho má coi dấu hai hàm răng còn in sâu trên bắp tay tui. Má móc trong túi chai dầu Nhị Thiên Đường ra vừa xức vô chỗ vết cắn vừa xuýt xoa:
- Tội nghiệp hôn. Để mai má bẻ nó không còn cây răng cho nó hết hung dữ.
- hông chịu đâu. Con Linh nãy giờ chăm chú nghe giờ lên tiếng.. - Má bẻ răng đau.
Má tui cười :
- Ai kêu con cắn chị năm. Thôi má rờ coi chỗ thẹo sao rồi.
Vừa nói má tui vừa rờ vô chỗ theo trên mí mắt con Linh , bỗng má la lên :
- Châu cha mèn ơi... nó làm độc rồi ba Mỹ Lệ ơi.... rồi bất ngờ má tui ngắt vô chỗ u phập phều . Máu mủ ở trong lại trào ra . Má kêu lớn:
- Bê .. Bê.. chạy vô tủ thuốc lấy bông gòn cho thiếm mau coi...
- Dạ tay con bầm ớt cay thiếm ơi...
Ba tui đang nằm ghế bố coi báo lật đật chạy vô lấy bông gòn đem ra. Con Linh khóc ré lên giãy giãy nhưng má tui đã ôm nó cứng ngắt. Bà ngoại tui đợi má lau khô chỗ thẹo rồi rắc bột Đa ti năng lên.
Ba tui dặn:
- Mình đừng có băng kín. Cứ để hở cho nó hông có hầm kẽo nhiễm trùng đa.
Hơn tuần sau chỗ mi mắt của con Linh kéo da non . Rồi từ từ nó cũng lành luôn.
Nhưng số con Linh đúng là xui tận mạng . Ngay chỗ thẹo trên mí mắt của nó bỗng nhiên lòi ra một cục thịt nhỏ xíu bằng hột é treo tòn teng thòng xuống gần hàng lông mi. Thì ra lúc má tui ngắt chỗ phập phều làm rách thịt nên nó lành hổng ngay ngắn mà còn lòi cục thịt dư . Cũng vì vậy mà tui thành kẻ tội đồ....
(Mời đón xem Kỳ 4)
Mỹ Nhan Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét