Thứ Ba, 6 tháng 6, 2017

Móc Ngoặc - Kỳ 39

Truyện ngắn của Lanh Nguyễn


Chiều nay là buổi thảo luận sau cùng của khóa học chánh trị, ngày mai tất cả trở lại hội trường để nghe báo cáo tổng kết rồi giải tán ai về trường nấy chuẩn bị cho ngày khai giảng năm học mới.
Mấy tổ trưởng của khu vực trường thị trấn người nào cũng muốn xin cho tổ mình được kết thúc về sớm để chuẩn bị cho ngày mai về trường luôn.
Long không trả lời thẳng mà chỉ cười cười nói:
- Giáo Viên có gì để mà chuẩn bị? Chỉ cần 5 phút gôm đồ vô ba-lô là xong rồi. Nhưng mà chiều nay tôi cũng bận nên về sớm chừng nửa giờ chắc không đến dự họp tổ cùng các bạn được.
Hoàng lên tiếng:
- Anh không tới dự vậy tổ em tan trước à nghen...
Các tổ trưởng khác cũng âm thầm ra về trước giờ quy định.
Cô Hoa đến gặp Long nói nhỏ:
- Chiều nay ba em mời anh đến nhà chơi, hình như có chuyện gì quan trọng lắm cần bàn.
- Được rồi, ăn cơm chiều xong tôi sẽ tới. À mà cô có đi đám cưới 2 người đó hông dzậy?
- Từ đây mà đổ đường lên Cái Vồn ăn đám cưới thì xa quá, chiều nay tụi nó họp lại bên nhà con Định xem thử coi có đi được hông.
Còn anh thì sao?
- Tôi à! Chắc là phải đi rồi, sẵn đó ghé thăm mấy đứa bạn cũ, nhà tụi nó ở trong chợ Cái Vồn đã mấy năm rồi tụi tôi chưa gặp lại.
Cô Hoa e dè hỏi tiếp:
- Anh đi với ai vậy? Hay là đi một mình?
Long cười giòn:
- Tôi đâu có biết cô Phương với thầy Trần mời những ai mà rủ người ta theo, vậy chắc là đi một mình rồi. Bộ cô muốn quá giang xe honda sao mà hỏi?
Cô Hoa bẽ n lẽn trả lời:
- Để coi một hồi nữa tụi nó tính sao, nếu không có đứa nào đi hết, thì anh cho em theo xe anh nghen...

Cơm chiều xong Long qua nhà cô Hoa. Mấy cô giáo đã kéo hết qua nhà cô Định để từ giã nhau và cũng để bàn thêm về việc có đi dự đám cưới hay không, nhà cô Hoa chỉ còn lại má Năm và Ba cô. Còn Huỳnh thì đang ra Rạch Sỏi chơi.
Long ngồi nhâm nhi gần nửa bình trà mà ông Hai Thiên chưa mở lời làm anh sốt ruột quá không nhịn nổi nữa nên lên tiếng:
- Bác Hai có chuyện gì muốn nói với cháu mà chưa nói dzị?
Ông Hai Thiên rút một điếu thuốc châm lửa đốt rồi chậm rãi nói:
- Mối mua gạo của mình mất rồi. Hai hôm trước cô Hương cho biết lúc nầy lương thực bị kiểm soát gắt gao nên không dám đem bán ra ngoài nữa.
Ngưng một chút ông tiếp:
- Hay là bên đó tụi nó có mối bán trực tiếp không cần qua trung gian.
Long cười gượng:
- Chắc là vậy rồi đó bác ơi. Tụi nó mà tìm được mối khác thì khỏi phải chia cho chúng cháu. Nếu như vậy cũng là điều tất nhiên mà. Tiền bạc đâu có ai muốn chia sẻ cho người khác, ẳm trọn được thì họ cứ ẳm chia chát đông người dễ bị lộ chứ có lợi ích gì đâu. Cháu thông cảm chuyện đó với tụi nó.
Vài ngày nữa tụi cháu về trường sẽ đi chở cá bán, không thất nghiệp đâu mà bác lo.
Ông Hai Thiên do dự một hồi rồi mới nói:
- Thật ra chuyện mua gạo hay mua cá bán không phải là vấn đề quan trọng, có thì tốt mà không có cũng chẳng sao. Chuyện mà tui sắp nói cho cháu nghe đây mới là quan trọng. Cháu có hứa là "sống để bụng chết mang theo không?".
Nghe rào trước đón sau như vậy thì Long đoán chắc là vấn đề vượt biên chứ chả còn cái gì khác hơn nữa. Nhưng mà vượt biên sao ông ta lại nói cho mình nghe làm gì...
Suy nghĩ không ra nên Long trả lời:
- Cháu tuy tánh hay cà rỡn chơi cho vui nhưng mà chuyện gì cần giữ kín cháu không bao giờ làm lộ ra đâu bác khỏi lo.
Ông Hai Thiên đi thẳng vào đề:
- Vậy chớ cháu có dám đi vượt biên không?
Long giật mình tim muốn nhảy khỏi lòng ngực. Lần thứ 2 người ta đề nghị với anh chuyện vượt biên. Lần đâu là cô giáo Kim nói với anh vào một dịp thật bất ngờ còn lần nầy thì ông Hai Thiên rủ anh lập kế hoạch vượt biên. Phải chi cô Hoa hỏi thì dễ tính quá đằng nầy lại là ông Hai Thiên cho nên anh cũng chưa biết quyết định như thế nào cho đúng gì vậy nên anh trả lời nước đôi:
- Cháu đâu có tiền hay vàng mà mua nổi chỗ để đi vượt biên?
Ông Hai Thiên nhẹ người cười tươi:
- Chuyện đó tui biết chớ. Quen cháu hơn năm rồi tui để ý từng li từng tí mà. Cháu tuy không tiền nhưng có những thứ mà người khác không có.

Hú hồn. Bị người ta theo dỏi cả năm trời mà Long chả hay biết gì hết. Hên là mình chưa có chuyện gì lẹo tẹo với con gái ông ta nếu không thì chưa biết chuyện sẽ như thế nào.
- Bác nói rõ một chút dùm cháu đi. Cháu có cái gì mà người khác không có? Hổng lẽ cái đó đổi ra vàng để mua chỗ đi vượt biên được sao?
Ông Hai Thiên làm thêm một điếu thuốc cho vững tinh thần rồi mới bắt đầu câu chuyện:
- Mấy người bạn trên Sài Gòn của tui họ muốn mua một chiếc tàu đánh cá để vượt biên nhưng dân Sài Gòn không có quen người ở tỉnh mà muốn mua tàu thì dễ bị gạt lắm. 
Từ tài công, thợ máy, người chạy tắc-xi (tiếng lóng dùng để chỉ những chiếc vỏ vọt đưa người vượt biên ra tàu lớn) đến người tổ chức liên hệ bãi đáp đều phải là người tín cẩn tin cậy mới được. 
Tài công, thợ máy nếu mình mua ghe mà chủ ghe cùng đi thì tốt nhưng người của mình cũng phải có kẻ rành 2 vấn đề đó thì mới an toàn.
Vùng Vân Khánh Thứ 11 biển là địa bàn trường của cháu thì chắc cháu cũng có quen biết nhiều chủ ghe, nhưng nếu chưa quen thì bây giờ cháu đi làm quen cũng chưa muộn.
Long vừa hút thuốc vừa nghe kế hoạch của ông Hai Thiên phác họa. Anh bắt đầu hơi nể sự nhận xét của ông ta.
Ông Hai Thiên thấy Long làm thinh ngồi chăm chú nghe thì hăng hái tiếp lời:
- Tài công và thợ máy thì phía bên tui tìm có rồi chừng nào tụi nó ra tù thì mình đi liền. Mà cũng có nhiều người được thả rồi đó. Khi nào tìm được ghe thì tui sẽ lo cho tài công và thợ máy ra tù. Nhiệm vụ của cháu là tìm mua ghe và dầu chạy máy. Cháu sẽ giới thiệu trực tiếp chủ ghe với bạn tôi khi nào bàn tính giá cả xong xuôi thì người ta sẽ trả tiền cò 2% cho cháu.
Cái móc nầy đúng là móc vàng rồi Long mừng thầm trong bụng. Tàu đánh cá phía vùng biển có rất nhiều nhưng bên Vân Khánh và Đông Hưng là vùng CS đâu có biết ai là người muốn vượt biên mà hỏi, xui xui hỏi nhằm nhà cán bộ thì tàn đời, bởi dzậy cái câu "Thấy dzậy mà hổng phải dzậy" ai đã đặt ra thiệt đúng quá trời.
Long trầm tư trả lời:
- Cái nầy thì cháu có thể làm được nhưng phải cho cháu ít thời gian để tìm hiểu kỹ hơn. Từ trước tới nay cháu chưa nghĩ qua chuyện nầy.
Ông Hai Thiên còn bàn thêm nhiều về kích thước cở ghe mà ông muốn mua, về chuyện chứa người, chuyện đưa người ra tàu lớn, điều kiện giá cả lung tung nhưng Long không quan tâm vì anh chưa có hứng thú trong chuyện vượt biên, đầu óc anh đang làm việc dữ dội cố nhớ xem miệt biển của trường mình nhà nào có ghe cào lớn nhà nào có thân nhân là cán bộ CS, nhà nào có thân nhân xa gần đã vượt biên...
Ông Hai Thiên mãi mê phát thảo kế hoạch cho Long nghe đến khi các cô giáo đang ở trọ quay về nhà thì ông mới chịu ngưng. 
Vừa về tới nhà là cô Hoa kéo anh ra đường thỏ thẻ:
- Tụi nó than lúc nầy đi xe đò khó mua vé lắm, phải có giấy đi công tác thì mới có vé ưu tiên, tiền xe đã mắc lại tới đó không có chỗ ở, bà con nội ngoại của nó ở xa tới còn không đủ chỗ chứa, bạn bè thì phải tự túc vì vậy mà không có đứa nào đi hết. Anh cho em theo xe anh nghen. Sáng đi chiều về kịp mà.
Long cười cười:
- Tính thì nghe gọn hơ nhưng rủi trục trặc giữa đường thì sao? Thí dụ như xe hư, xẹp vỏ phải dắt bộ tới trễ v..v.. thì tính sao?
Cô Hoa trả lời lẹ làng:
- Đi chơi hơi sức đâu mà lo cho mệt dzị? Tới đâu thì tính tới đó. Vậy có cho em quá giang hông để em sửa soạn.
- Ừ! Thì đi chung 2 người cho vui đường xa mà đi một mình buồn chết luôn. Nhưng mà 8 giờ sáng thứ 5 là nhà người ta đãi họ rồi mình mấy giờ ở đây khởi hành cho kịp? Trễ lắm cũng 5 giờ đi dzậy làm sao có đò sớm để cô tới Tắc Cậu trước 5 giờ sáng?
- Thì mình đi trước một ngày cũng được mà...
Long định hỏi "rồi mình sẽ ngủ đâu người ta cho biết trước không có chỗ ngủ rồi mà" nhưng cô Hoa là con gái còn không lo, mình con trai ăn bờ ở bụi cũng nhiều lần mà lại hỏi nàng thì yếu quá nên anh làm thinh.
- Vậy một giờ trưa thứ tư tôi chờ cô ở bến đò Tắc Cậu nghen...

(Mời xem tiếp kỳ 40)

Lanh Nguyễn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét