Thứ Ba, 27 tháng 6, 2017

Móc Ngoặc - Kỳ 49

Truyện ngắn của Lanh Nguyễn


Niên học 1978-1979  sắp được khai giảng trong bối cảnh đất nước rối bời. Đời sống dân chúng vô cùng khó khăn, dân thành phố thì ăn cơm độn với bobo sống vất vưởng qua ngày. Dân quê ngồi thắp thổm trên đóng lúa của mình. Họ hồi hộp lo sợ không biết giờ nào đất đai tài sản của mình bị cướp đi. 
Các GV thì nhu yếu phẩm lại tiếp tục bị cắt bớt, vật giá leo thang phi mã còn đồng lương vẫn đứng dậm chân tại chỗ. 
Nhiều GV gia đình  có con nhỏ không thể nào nuôi con nổi, họ phải bán dần tài sản đã tích lũy từ lúc trước, khi bán hết đồ đạc rồi thì họ lại tiếp tục bán cả máu của mình. 
Người vượt biên càng lúc càng đông, tiếng đồn xấu càng ngày càng nhiều kể cả chuyện người Thổ dậy "cáp duuồn" người Việt ở Kiên Lương, Hà Tiên.
Một xã hội bất an vô trật tự và vô phương sống. 
Chỉ có cán bộ CS thì ung dung hưởng thụ nhất là bọn công an.
Thằng Thắng cứ mỗi lần tàu về bến là nó cho người qua rủ Long xuống tàu nhậu. Nhậu nhiều lần mà nó vẫn chưa nói gì làm Long hoảng, đâm lo không biết thằng quỷ nầy định giở trò gì. Bởi vì mỗi lần qua nó nhậu Long chỉ đi mình không, không mồi, không rượu, thuốc hút cũng không. Vậy thì bọn nó đâu có được lợi lộc gì, vậy sao nó cứ theo mời mình hoài dzậy cà. 
Sáng hôm đó tụi công an biên phòng bên Kinh Dài thuộc xã Tây Yên vừa thộp cổ mấy chục mạng người vượt biên. Bọn thằng Thắng lấy khẩu cung từ sáng sớm đến quá trưa mới xong, vậy mà tụi nó còn qua rủ Long xuống ghe nhậu tiếp.
Uống đả một hồi Long không chịu nổi sự tò mò nên hỏi nó:
- Sao ông rủ tui nhậu hoài dzị? Lúc nầy tui "bèo như con mèo té nước". Nghèo muốn sặc máu chứ đâu có cháo có cơm như hồi ở Đông Hưng để hùn vô đâu mà rủ rê nhậu mãi dzậy? 
Thằng Thắng cười hì hì:
- Bạn nhậu mà, lúc dzì, lúc khác chứ anh. Hơi sức đâu mà anh tính cho mệt? Có gụ có mồi thì cứ làm tới đi, chiện đời gác bỏ qua một bên.
Long làm bộ giả say ngả nghiêng ngã ngửa lựa nhựa hỏi lại nó:
- Phải dzị hông đó cha nội. Hay là ông muốn hỏi tui làm cách nào để làm giàu hơn tụi "Kinh Tế"
Thắng cười giòn:
- Thì cũng có chiện nhỏ muốn nhờ anh nhưng hông phải cái chiện mần giàu đâu.
Út Đen trưởng trạm biên phòng bên Kinh Dài cười nghiêng ngửa:
- Anh Thắng giàu gồi thì khỏi cần hỏi còn tui thì chưa nên muốn nghe nè. Anh Long nói thử nghe coi. 
- Nhậu thì phải có chuyện nói chơi cho vui, chứ tui mà nói thiệt mấy cha còng đầu tui rồi gởi xuống kinh làng Thứ Bảy hổng được nhậu nữa mà phải đi trồng tràm với mấy thằng ở trong phòng hỏi cung hồi sáng thì tàn đời luôn.
Cả đám cười rộ lên:
- Sao cha nhát dữ dzậy? Ở đây có ai mà hổng biết cha vốn là cục cưng của chú Năm, tuy chú được gút về tỉnh gồi nhưng mà uy tín ổng còn y nguyên. 
- Nói Sao? Tui là cục gì? Cục kít thì có chứ cục cưng nổi gì mà bị đá cù bơ cù bất. Mà nói nghe nè. Mấy cha thiệt tình thua mấy thằng bên kinh tế sao? Chứ theo tui thấy biên phòng đã hơn kinh tế nhiều lắm à nghe. Tụi kinh tế lụm bạc cắc thôi chứ biên phòng mà hốt thì hốt cả đống chứ hổng chơi đâu.
Út Đen bước qua chen vào ngồi sát bên Long nói nhỏ:
- Nói thiệt với anh, bên anh Thắng thì hổng biết sao chứ tụi tui có được con mẹ gì nhiều đâu. Mấy lần đầu bắt được người vượt biên còn tịch thu được một ít vàng. Khi giải họ lên huyện mấy chú lập biên bản lấy khẩu cung gồi cho vô kinh làng thứ 7 cải taọ. Tuy tụi tui có được thưởng nhưng mà có chút xíu hè xài vài ngày là hết bà nó gồi. Như dzậy làm sao mà so với tụi kinh tế cho được. Hơn nữa mấy người vượt biên sau nầy hết vàng gồi hay là lúc bị mình gượt họ dấu lại hổng chừng mấy đợt sau nầy xét họ hổng có gì hết chơn. Bắt họ mất công đem về đây chớ có lợi ích gì đâu, nhưng mà nhiệm vụ mình phải mần thôi.
Long cười cười:
- Bây giờ muốn dụ khị tui để đưa đi kinh làng hay là muốn vấn kế tui đây?
Út Đen gãi đầu:
- Tụi em biết anh quen nhiều, lại hay đi đó đi đây chắc là cũng nghe cũng biết cách thiên hạ kiếm tiền sao cho lẹ, dzậy chỉ lại dùm tụi em đi. Chứ ai mà hại anh cho được. Mà hại anh thì có lợi lộc gì đâu?
Ba bốn đứa đều rót rượu mời kêu dzô dzô um trời đất cho nên Long hứng chí nói:
- Cái nầy tui giả bộ nói chơi thôi nghen. Nếu tui là mấy ông, khi đi rượt bắt người vượt biên tui hổng có la lớn. "Đứng lại. Đứng lại" um xùm trời đất để thiên hạ quýnh lên làm cái gì cho mất công. Nếu bắt được họ thì tui sẽ hỏi nhỏ:
- Có vàng hông dzị?
Đương nhiên là họ sẻ trả lời không. Và rồi tui sẽ hỏi tiếp:
- Ê!  Có tiền không vậy? 
Chắc chắn họ cũng trả lời không. Vì họ sợ mà.
- Dzậy thì cũng như không có được cái gì đâu.
Long cười hì hì:
- Được chứ. Tui sẽ nói nhỏ cho người đó nghe câu nầy "Có vàng, hay có tiền thì đưa tui một ít, tui sẻ thả cho mà đi, còn như hổng có gì hết thì theo tui về huyện"...
Mà nè vài hôm nữa là tui về trường Tây Yên C công tác rồi nghen, tới lúc đó thấy tui đừng có làm lơ à.
Út Đen reo lên:
- Dzị là hết xẩy gồi có tay nhậu mới dzị mình dzô chước một cái đi nghen...

Long uống cạn ly rồi quay sang Thắng hỏi:
- Hồi nảy ông nói có chuyện nhờ tui vậy chớ là chuyện gì dzậy? Đừng nói cái chuyện rượt bắt được ghe đang vượt biên rồi hổng biết nên kéo họ về đây hay là phải làm cái gì khác hơn à nghen. Nói dzị chứ chuyện đó căng lắm nếu ra gần hải phận quốc tế rồi thì chỉ cần mời cha chủ tàu qua hỏi:
- Ghe ông có bao nhiêu người? 
Sau khi ông ta trả lời thì hỏi tiếp:
- Muốn đi hay muốn trở vô bờ? Đi thì nộp vàng mà hết vàng thì trở vô bờ chơi, chứ đi vượt biên làm chi cho khổ thân sau nầy.
Nói xong long cười giòn tiếp:
- Mà nè có đòi người ta thì đòi ít ít thôi để đức lại cho con cháu chứ còn như kéo ghe họ về đây chỉ tốn cơm tốn gạo mất công coi chừng thôi chứ lợi ít gì đâu mà làm.
Thằng Thắng bẽn lẽn:
- Tui hổng phải hỏi anh chiện đó. Tui muốn nhờ anh việc khác.
Long giật mình tưởng mình nghe lộn. Nó có chuyện gì mà nhờ mình kìa. 
Anh thắc mắc nhìn Thắng ngạc nhiên hỏi lại:
- Thiệt hông đó? Ông mà nhờ tui sao? Mà nhờ chuyện gì nói luôn ra cho anh em nghe đi rồi mọi người hợp sức lại giúp cho.
- Mấy thằng nầy phá thì giỏi chứ làm sao mà giúp. Người duy nhất giúp được tui chắc chỉ có mình anh.
Thằng Thắng càng nói càng đưa Long vào mê hồn trận, anh càng thắc mắc thêm hổng biết nó muốn mình làm cái gì cho nó. Thiệt đúng là rượu chùa của công an không dễ uống chút nào. Long nóng nãy hối nó:
- Mượn làm cái gì nói mẹ nó ra cho rồi, úp úp mở mở hoài cả tháng nay mà chưa chịu nói.
Thằng Thắng xề qua ngồi sát bên Long hỏi nhỏ:
- Anh với thầy Bữu quen nhau thân lắm phải không?
- Bữu què hả? Nếu là nó thì quen nhau lâu rồi qua 2 trào lận. Mà bồ có chuyện gì với nó ?
Thằng Thắng cười tươi:
- Đâu có gì, chỉ muốn rủ nhậu thôi. Nghe tiếng Thầy Bữu một cây gụ đế, đứng đầu bên ngành GD nên muốn làm quen chơi vậy mà.
Long cười ngất:
- Thôi đừng có xạo quá đi cha nội. Chấm cô giáo nào ở Thị Trấn rồi phải hông muốn nhờ Bảy Bữu làm mai cho chứ gì.
Thắng cười cầu tài:
- Thiệt hổng có cái gì qua mặt được anh. Dzậy sao anh hổng vô ngành công an mà làm, đi bên GD chi uổng dzậy? 
Long chép miệng :
- Chấm đúng cô nào thì nói đại đi, hổng nói thì tui dzìa bây giờ, hổng ai quởn đâu mà ở đây nghe ông làm bộ khen.
Thằng Thắng nhỏ giọng:
- Anh biết cô giáo Ngân hông dzị? Cái cô nhỏ người có nước da trắng bóc như hột gà luột đang dạy tại chợ Thứ Ba nè.
Cô Kim Ngân là GV chưa tốt nghiệp của trường SPVL dạy ở điểm thị trấn Thứ Ba từ sau 1975. 
Cô là hoa khôi trong ngành GD ở An Biên người đã làm đảo điên biết bao là trái tim của các thầy giáo xa nhà. 
Thằng Thắng là công an nên nó đã điều nghiên kỹ lưởng lý lịch của cô Ngân nó dư biết cô Ngân đang ở trọ nhà cô Định, nguyên là GV từ trường của Long đổi về năm rồi. Thay vì nó trực tiếp nhờ Long dẫn lại nhà cô Định để tìm cách giới thiệu cho nó quen nhưng nó lại làm bộ đánh một đường vòng qua 7 Bữu.
Long nghĩ thầm trong bụng:
- Tốt muốn làm bộ chạy sang Bảy Bữu hả. Dzậy thì mầy gặp xui rồi em ơi. Bảy Bữu ghét công an còn hơn ghét kít. Trận nầy thì cho mầy nhừ tử với Bảy Bữu.
Long sốt sắng trả lời:
- Cô Kim Ngân hả. Người đẹp của ngành GD ai mà hổng biết. Cô ta ở cùng quê với Bảy Bữu đó hai người thân nhau lắm. Vậy có cần tui giới thiệu cho bồ làm quen với Bảy Bữu hông?

Chuyện tình yêu của con người thời nào cũng vậy. Kẻ có tiền, có quyền luôn luôn chiếm ưu thế. Tình cảm chân thật hiếm như những hại kim cương lộn trong cát. 
Thằng Tòng và cô Hương trình độ văn hóa cũng như lối sống có chút chênh lệch nhưng chưa phải là đôi đủa so le. 
Chuyện cán bộ CS dùng mánh khóe, quyền lực hoặc gài bẫy ép bức gái Ngụy xảy ra trong thời đó nhiều vô số kể. 
Nhưng chuyện những cán bộ dại gái xem bác hồ xem đảng còn thua cái "Tù Ti" cũng không phải ít.
Chuyện thằng Thắng sắp theo đuổi cô giáo Kim Ngân đoạn kết ra sao Long không rõ vì ít ngày sau anh nhận công tác mới qua Tây Yên vài tháng sau đó Long đã tổ chức vượt biên.
Thời gian sống trên đảo tị nạn Long cũng thường nghe người ta kể lại về chuyện ghe của họ bị tàu công an biên phòng chận bắt, mọi người cầm chắc sẽ bị kéo về đất liền, rồi vô nhà đá nằm gở lịch nhưng họ thiệt không ngờ nó chỉ mời chủ tàu qua thương lượng. Đóng cho công an ít vàng sau đó nó còn kè luôn ra hải phận quốc tế.
Không biết có phải là chiếc tàu biên phòng của thằng Thắng không. Hay là bọn công an biên phòng ở đâu cũng vậy.
Cái móc cuối cùng mà Long thiết lập với bọn công an không phải cho riêng mình mà cho tất cả những người vượt biên nào lỡ bị sao quả tạ chiếu mạng...
Những đoạn đường móc ngoặc của Long, những việc làm sai trái khuất lấp đó cũng chẳng qua là lợi dụng những kẻ hở của chế độ rồi luồng lách sống qua ngày mà thôi.
Xã hội ngày một tiến bộ, thế giới văn minh ngày một tân tiến hơn. Người ta sáng chế ra nhiều kỹ thuật mới để phục vụ nhân loại.
Người CS cũng đâu có thua kém gì. Từ chuyện móc ngoặc của hơn bốn mươi năm về trước họ tiến tới chỗ tham nhủng bày ra nhiều dự án vô bổ để cùng nhau rút ruột đem ra chia nhau mà ăn. Chia chưa đủ họ thi nhau bán cả đất đai mồ mã tổ tiên của dân tộc Việt Nam ...
Ôi đau đớn thay cho mẹ Việt Nam, hình hài héo gầy đang bị cấu xé tan tành da thịt...

(Xin Mời Quý Vị Xem Kỳ chót)

Lanh Nguyễn



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét