Chuyện vui tiếu lâm của Lanh Nguyễn
***Đang là ngày Tết xin tặng pà con câu chuyện vui ngắn để cười chơi trong 3 ngày sưng bốn ngày xẹp như là thay lời chúc xuân đi nghen.
Lanh Nguyễn
Sáng chủ nhật mùa đông thế mà nhiệt độ bên ngoài lên tới gần 70 độ F, trời đã đẹp lại không lạnh, đúng là thời tiết lý tưởng để ra ngoài chơi vậy mà Đức vẫn phải nằm ì tại nhà. Hai đứa con thì đi học xa nhà, Thu Hiền lại đang tám trên điện thoại với ai đó gần cả tiếng đồng hồ rồi, mà vẫn còn ôm cái điện thoại nằm trên giường.
Đức định gọi bạn bè để tâm sự, nhưng gọi hoài cũng chả có đề tài nào mới để mà bàn, nên đành nằm lăn qua lăn lại trên ghế sofa. Đang lim dim ngủ bỗng bị vợ nắm tay gọi giật dậy:
- Ông xã! Hôm nay hết football rồi vậy chở em đi shopping nữa đi, được không?
Đức giật nẩy mình trả lời nhanh như cắt:
- Hôm qua mới chở em đi rồi, nằm ngoài xe chờ cả mấy tiếng đồng hồ, hôm nay còn đòi đi nữa, thôi để tuần sau đi nghe cưng, tuần sau rồi anh chở cho cưng đi...
Thật ra thì Đức cũng không có việc gì để làm lúc nầy, nhưng mà các nàng đều giống nhau ở điểm, hể tuần nầy đi shopping 2 ngày thì tuần sau nhất định cũng đòi đi 2 lần nữa, vì vậy không dại gì mà chìu lòng vợ để rồi phải khổ thân nằm ngoài xe chịu lạnh...
Thu Hiền ngồi kế bên bóp bóp đôi bàn tay sần sùi vì nhồi bột chiên bánh đã mấy mươi năm của chồng vừa nói:
- Hổng đi chơi ở nhà làm gì?
- Ngủ, mà có đi với em anh cũng nằm chèo queo trong xe chứ có gì vui đâu? Nằm trên giường hay trên ghế đều đã hơn nằm trên xe. Thôi vậy đi nghen. Hổng có chuyện vi phạm hợp đồng đâu. Bắt bồi thường bây giờ...
- Chở em đi... đi... rồi muốn bồi cái gì em cũng chìu ý hết...
Đức đã xiêu lòng định đứng lên, nhưng còn nằm ráng lại chút xíu, nhưng không ngờ Thu Hiền lại nói tiếp:
- Hổng đi thiệt hả? Hổng đi cũng được, vậy ở nhà thì anh kể chuyện tiếu lâm cho em nghe đi, lâu rồi anh chưa kể...
- Có bao nhiêu chuyện đó thôi, em nghe cả trăm lần rồi chưa chán sao mà còn đòi kể nữa?
- Mỗi lần kể lại là khác đi một tí, đâu có kỳ nào giống với kỳ nào đâu? Kể lại cho em nghe đi mà...
Đức với vẻ mặt thảm sầu như vừa bị thua cá độ football nói:
- Hôm nay có chuyện không vui cho nên không còn tinh thần để kể đâu, để hôm khác đi...
Thu Hiền lo lắng hỏi:
- Chuyện gì vậy mình? Có quan trọng lắm không?
- Chuyện bà con ở Việt Nam đó mà, nhưng mà thôi em nghe làm gì, chả có liên quan gì với em hết.
Vốn tính thích nghe chuyện thiên hạ, dể gì Thu Hiền chịu bỏ qua:
- Vậy thôi anh khỏi kể chuyện tiếu lâm cũng được, kể chuyện bà con ở Việt Nam đi. Ai? Ai có chuyện mà làm anh không vui?
- Đã nói hổng có gì mà. Chỉ là lúc tối anh có gọi về bên nhà hỏi thăm bà con. Em nhớ nhà thằng Mun hông? Nhà nó ở xóm đầu kinh đó?
- Phải cái xóm mà toàn là bà con bên nội, sống chùm nhum lại với nhau đó hông?
- Ờ! Đúng rồi. Thằng Mun nói "thím Tư nó qua đời rồi".
Thu Hiền thiệt ra đâu có biết mấy người quen ở cùng xóm của chồng, nhưng vì muốn tìm hiểu thêm nên làm như rành lắm:
- Trời ơi! Tội nghiệp dữ hông, bả bịnh gì mà chết vậy anh?
- Anh làm sao mà biết được, thằng Mun đâu có kể vụ đó, nó chỉ lo nhắc cái chuyện hồi nhỏ hai thím cháu nó thường chọc ghẹo nhau thôi hè.
Bị rà trúng đài, Thu Hiền hăng hái hỏi tới tấp:
-Sao anh? Hai thím cháu nó tại sao mà cãi nhau hà rầm mỗi ngày vậy?
Đức vừa cười chúm chím vừa trả lời:
- Đâu có gì, số là mặt thằng Mun hơi bự, lại tròn vo như cái mâm cho nên mỗi lần gặp nó thì thím Tư hay ghẹo:
- Ê! Thằng mặt bự.Thằng mặt mâm đi đâu đó?
Bị chọc hoài thằng Mun đổ quạo, nó cố tình tìm khuyết điểm trên người thím nó để mà ngạo lại, nhưng mà thím nó sở hữu khuôn mặt đẹp chẳng có điểm nào để cho nó phản pháo lại hết. Nó tức mình lắm nhưng đành phải bỏ chạy. Một hôm nó đang chơi bắn cu-li với bọn anh thì thím nó đi ngang nói:
- Mặt bự! Ba mầy kêu về nhà kìa.
Thằng Mun tản lờ làm thinh, nhưng thím nó vẫn chưa tha:
- Mun mặt bự, ba con kêu về kìa.
Lần nầy trước mặt bạn bè thằng Mun mắc cở quá la lên:
- Mặt tui như vầy mà thím nói bự hả? Bự cở nào? Bự bằng "cái đít bự"của thím hông? Cái đít bự tổ chảng hổng lo, lo chê cái mặt người ta...
Thu Hiền ôm bụng cười rũ rượi, một lúc sau mới hỏi chồng:
- Chuyện đó cũng bình thường thôi mà, mấy người già rồi thì phải chết có gì đâu mà anh buồn?
- Hổng phải buồn vụ đó, mà là chuyện thằng Út nhà mình.
Thu Hiền giật mình lo lắng hỏi dồn:
- Chú Út có chuyện gì vậy anh?
- Không phải nó có chuyện mà là tay thủ trưởng nó sắp đi chầu Diêm Vương rồi.
Thu Hiền định nói:
- Tên đó mà chết thì đở tốn cơm tốn gạo của dân chúng chứ có ăn nhập gì với mình đâu, nhưng lại sợ chồng không kể nữa, nên nàng làm thinh chờ chồng nói tiếp.
Đức chậm rải thuật lại chuyện của thằng em Út.
Số là mấy năm trước vợ chồng Đức có đem về một cặp Johnnie-Walker blue label, một chai để bên thằng em vợ, một chai để lại nhà cho thằng Út cho nó chưng trong tủ để lấy le với thiên hạ.
Hai Đục là thủ trưởng trong cơ quan của nó, có lần ghé nhà chơi, y thấy chai rượu quí thì khoái lắm nói dèm hoài nhưng thằng Út nhất định không cho. Đến khi vợ nó muốn xin vô làm cùng cơ quan thì hai Đục nói:
- Chuyện đó nhỏ mà, vợ của chú em thì anh phải ưu tiên trước chứ. Có điều... có điều chai rượu đó chưng ở nhà chú mầy không hợp mấy đâu. Anh nghĩ...
Thằng Út vội vàng nói:
- Anh khỏi suy nghĩ chi cho mệt, chiều nay em sẽ để nó trong tủ nhà anh, có lẽ hợp hơn...
Tới khi Hai Đục bị bệnh nặng sắp qua đời, y gọi thằng Út tới căn dặn:
- Chuyện trong cơ quan thì anh không lo, vì từ trước tới giờ chú em mầy đều làm dùm ráo trọi, anh chỉ lo chai Johnnie-walker mà thôi.
Ngưng một lúc để thở Hai Đục tiếp:
- Khi anh đi rồi chú mầy có thể làm giúp anh một việc không?
Trước lời yêu cầu của người sắp chết thằng Út không dám từ chối:
- Anh cứ nói đi, việc gì anh chưa hoàn thành em sẻ làm thế cho anh, để anh được yên lòng mà theo hầu "bác".
Hai Đục cảm động nhìn đàn em trung thành của mình mà rơm rớm nước mắt nói trong hơi thở yếu ớt:
- Chai rượu đó, chai rượu quí đó... khi anh đi rồi chú... chú có thể nào mỗi ngày tới rót một ly trước bàn thờ để cúng anh không?
Thằng Út vừa nghe nhắc tới chai rượu là đã ứa gan, nhưng khi nghe hai Đục nói vậy thì nó tươi ngay nét mặt hớn hở trả lời:
- Anh yên chí mà đi đi, em sẽ làm y chang lời anh dặn, nhưng mà cũng xin báo cáo anh, Johnnie-walker blue label nầy, nồng độ cao lắm, anh cho phép thận của em lọc bớt nòng độ đi vì em sợ độ cồn cao quá anh già rồi sẽ không chịu nổi...
Thu Hiền nghe xong thì lặng thinh suy nghĩ về câu chuyện của chồng mới kể. Bổng nàng hiểu ra cái vụ "Thận Lọc Rượu" nên ôm bụng cười nghiêng ngửa, nhưng nàng cười một lúc rồi bổng nhiên ngưng lại hỏi:
- Ủa! Chuyện anh nói tự nảy giờ có phải thiệt hông vậy? Sao em nghe quen quen, giống chuyện cười trong báo mà em đọc cho anh nghe mấy tháng trước quá chừng đi?
- Anh đâu có biết, chuyện đó từ đâu mà ra, tại em kêu anh kể chuyện tiếu lâm mà, anh nhớ đâu nói đó, ai mà để ý nó xuất xứ từ đâu chứ...
***Đang là ngày Tết xin tặng pà con câu chuyện vui ngắn để cười chơi trong 3 ngày sưng bốn ngày xẹp như là thay lời chúc xuân đi nghen.
Lanh Nguyễn
Sáng chủ nhật mùa đông thế mà nhiệt độ bên ngoài lên tới gần 70 độ F, trời đã đẹp lại không lạnh, đúng là thời tiết lý tưởng để ra ngoài chơi vậy mà Đức vẫn phải nằm ì tại nhà. Hai đứa con thì đi học xa nhà, Thu Hiền lại đang tám trên điện thoại với ai đó gần cả tiếng đồng hồ rồi, mà vẫn còn ôm cái điện thoại nằm trên giường.
Đức định gọi bạn bè để tâm sự, nhưng gọi hoài cũng chả có đề tài nào mới để mà bàn, nên đành nằm lăn qua lăn lại trên ghế sofa. Đang lim dim ngủ bỗng bị vợ nắm tay gọi giật dậy:
- Ông xã! Hôm nay hết football rồi vậy chở em đi shopping nữa đi, được không?
Đức giật nẩy mình trả lời nhanh như cắt:
- Hôm qua mới chở em đi rồi, nằm ngoài xe chờ cả mấy tiếng đồng hồ, hôm nay còn đòi đi nữa, thôi để tuần sau đi nghe cưng, tuần sau rồi anh chở cho cưng đi...
Thật ra thì Đức cũng không có việc gì để làm lúc nầy, nhưng mà các nàng đều giống nhau ở điểm, hể tuần nầy đi shopping 2 ngày thì tuần sau nhất định cũng đòi đi 2 lần nữa, vì vậy không dại gì mà chìu lòng vợ để rồi phải khổ thân nằm ngoài xe chịu lạnh...
Thu Hiền ngồi kế bên bóp bóp đôi bàn tay sần sùi vì nhồi bột chiên bánh đã mấy mươi năm của chồng vừa nói:
- Hổng đi chơi ở nhà làm gì?
- Ngủ, mà có đi với em anh cũng nằm chèo queo trong xe chứ có gì vui đâu? Nằm trên giường hay trên ghế đều đã hơn nằm trên xe. Thôi vậy đi nghen. Hổng có chuyện vi phạm hợp đồng đâu. Bắt bồi thường bây giờ...
- Chở em đi... đi... rồi muốn bồi cái gì em cũng chìu ý hết...
Đức đã xiêu lòng định đứng lên, nhưng còn nằm ráng lại chút xíu, nhưng không ngờ Thu Hiền lại nói tiếp:
- Hổng đi thiệt hả? Hổng đi cũng được, vậy ở nhà thì anh kể chuyện tiếu lâm cho em nghe đi, lâu rồi anh chưa kể...
- Có bao nhiêu chuyện đó thôi, em nghe cả trăm lần rồi chưa chán sao mà còn đòi kể nữa?
- Mỗi lần kể lại là khác đi một tí, đâu có kỳ nào giống với kỳ nào đâu? Kể lại cho em nghe đi mà...
Đức với vẻ mặt thảm sầu như vừa bị thua cá độ football nói:
- Hôm nay có chuyện không vui cho nên không còn tinh thần để kể đâu, để hôm khác đi...
Thu Hiền lo lắng hỏi:
- Chuyện gì vậy mình? Có quan trọng lắm không?
- Chuyện bà con ở Việt Nam đó mà, nhưng mà thôi em nghe làm gì, chả có liên quan gì với em hết.
Vốn tính thích nghe chuyện thiên hạ, dể gì Thu Hiền chịu bỏ qua:
- Vậy thôi anh khỏi kể chuyện tiếu lâm cũng được, kể chuyện bà con ở Việt Nam đi. Ai? Ai có chuyện mà làm anh không vui?
- Đã nói hổng có gì mà. Chỉ là lúc tối anh có gọi về bên nhà hỏi thăm bà con. Em nhớ nhà thằng Mun hông? Nhà nó ở xóm đầu kinh đó?
- Phải cái xóm mà toàn là bà con bên nội, sống chùm nhum lại với nhau đó hông?
- Ờ! Đúng rồi. Thằng Mun nói "thím Tư nó qua đời rồi".
Thu Hiền thiệt ra đâu có biết mấy người quen ở cùng xóm của chồng, nhưng vì muốn tìm hiểu thêm nên làm như rành lắm:
- Trời ơi! Tội nghiệp dữ hông, bả bịnh gì mà chết vậy anh?
- Anh làm sao mà biết được, thằng Mun đâu có kể vụ đó, nó chỉ lo nhắc cái chuyện hồi nhỏ hai thím cháu nó thường chọc ghẹo nhau thôi hè.
Bị rà trúng đài, Thu Hiền hăng hái hỏi tới tấp:
-Sao anh? Hai thím cháu nó tại sao mà cãi nhau hà rầm mỗi ngày vậy?
Đức vừa cười chúm chím vừa trả lời:
- Đâu có gì, số là mặt thằng Mun hơi bự, lại tròn vo như cái mâm cho nên mỗi lần gặp nó thì thím Tư hay ghẹo:
- Ê! Thằng mặt bự.Thằng mặt mâm đi đâu đó?
Bị chọc hoài thằng Mun đổ quạo, nó cố tình tìm khuyết điểm trên người thím nó để mà ngạo lại, nhưng mà thím nó sở hữu khuôn mặt đẹp chẳng có điểm nào để cho nó phản pháo lại hết. Nó tức mình lắm nhưng đành phải bỏ chạy. Một hôm nó đang chơi bắn cu-li với bọn anh thì thím nó đi ngang nói:
- Mặt bự! Ba mầy kêu về nhà kìa.
Thằng Mun tản lờ làm thinh, nhưng thím nó vẫn chưa tha:
- Mun mặt bự, ba con kêu về kìa.
Lần nầy trước mặt bạn bè thằng Mun mắc cở quá la lên:
- Mặt tui như vầy mà thím nói bự hả? Bự cở nào? Bự bằng "cái đít bự"của thím hông? Cái đít bự tổ chảng hổng lo, lo chê cái mặt người ta...
Thu Hiền ôm bụng cười rũ rượi, một lúc sau mới hỏi chồng:
- Chuyện đó cũng bình thường thôi mà, mấy người già rồi thì phải chết có gì đâu mà anh buồn?
- Hổng phải buồn vụ đó, mà là chuyện thằng Út nhà mình.
Thu Hiền giật mình lo lắng hỏi dồn:
- Chú Út có chuyện gì vậy anh?
- Không phải nó có chuyện mà là tay thủ trưởng nó sắp đi chầu Diêm Vương rồi.
Thu Hiền định nói:
- Tên đó mà chết thì đở tốn cơm tốn gạo của dân chúng chứ có ăn nhập gì với mình đâu, nhưng lại sợ chồng không kể nữa, nên nàng làm thinh chờ chồng nói tiếp.
Đức chậm rải thuật lại chuyện của thằng em Út.
Số là mấy năm trước vợ chồng Đức có đem về một cặp Johnnie-Walker blue label, một chai để bên thằng em vợ, một chai để lại nhà cho thằng Út cho nó chưng trong tủ để lấy le với thiên hạ.
Hai Đục là thủ trưởng trong cơ quan của nó, có lần ghé nhà chơi, y thấy chai rượu quí thì khoái lắm nói dèm hoài nhưng thằng Út nhất định không cho. Đến khi vợ nó muốn xin vô làm cùng cơ quan thì hai Đục nói:
- Chuyện đó nhỏ mà, vợ của chú em thì anh phải ưu tiên trước chứ. Có điều... có điều chai rượu đó chưng ở nhà chú mầy không hợp mấy đâu. Anh nghĩ...
Thằng Út vội vàng nói:
- Anh khỏi suy nghĩ chi cho mệt, chiều nay em sẽ để nó trong tủ nhà anh, có lẽ hợp hơn...
Tới khi Hai Đục bị bệnh nặng sắp qua đời, y gọi thằng Út tới căn dặn:
- Chuyện trong cơ quan thì anh không lo, vì từ trước tới giờ chú em mầy đều làm dùm ráo trọi, anh chỉ lo chai Johnnie-walker mà thôi.
Ngưng một lúc để thở Hai Đục tiếp:
- Khi anh đi rồi chú mầy có thể làm giúp anh một việc không?
Trước lời yêu cầu của người sắp chết thằng Út không dám từ chối:
- Anh cứ nói đi, việc gì anh chưa hoàn thành em sẻ làm thế cho anh, để anh được yên lòng mà theo hầu "bác".
Hai Đục cảm động nhìn đàn em trung thành của mình mà rơm rớm nước mắt nói trong hơi thở yếu ớt:
- Chai rượu đó, chai rượu quí đó... khi anh đi rồi chú... chú có thể nào mỗi ngày tới rót một ly trước bàn thờ để cúng anh không?
Thằng Út vừa nghe nhắc tới chai rượu là đã ứa gan, nhưng khi nghe hai Đục nói vậy thì nó tươi ngay nét mặt hớn hở trả lời:
- Anh yên chí mà đi đi, em sẽ làm y chang lời anh dặn, nhưng mà cũng xin báo cáo anh, Johnnie-walker blue label nầy, nồng độ cao lắm, anh cho phép thận của em lọc bớt nòng độ đi vì em sợ độ cồn cao quá anh già rồi sẽ không chịu nổi...
Thu Hiền nghe xong thì lặng thinh suy nghĩ về câu chuyện của chồng mới kể. Bổng nàng hiểu ra cái vụ "Thận Lọc Rượu" nên ôm bụng cười nghiêng ngửa, nhưng nàng cười một lúc rồi bổng nhiên ngưng lại hỏi:
- Ủa! Chuyện anh nói tự nảy giờ có phải thiệt hông vậy? Sao em nghe quen quen, giống chuyện cười trong báo mà em đọc cho anh nghe mấy tháng trước quá chừng đi?
- Anh đâu có biết, chuyện đó từ đâu mà ra, tại em kêu anh kể chuyện tiếu lâm mà, anh nhớ đâu nói đó, ai mà để ý nó xuất xứ từ đâu chứ...
Lanh Nguyễn
Tặng thêm một chuyện nữa nè. Chuyện nầy sưu tầm trên báo .
Trả lờiXóaKhông điên chết liền.
Hai người bạn, một người làm bác sĩ tâm thần một người làm việc văn phòng. Một hôm gần hết giờ khám bệnh vị BS tâm thần thấy bạn mình đang thẫn thờ bước vào phòng khám. Bác sĩ hỏi:
- Anh đến thăm tôi hay vào khám bệnh vậy?
- Chắc tôi điên rồi, anh làm ơn khám dùm tôi coi sao .
Người bạn làm BS cười xòa:
- Giởn chơi bạn, tại sao anh biết mình điên?
- Bởi vì tôi không biết tôi là ai nữa.
Bác sĩ nhíu mày:
- Anh có thể nói rỏ hơn một chút được không?
- Nầy nhé! Vợ tôi trước khi lấy tôi đã có một đứa con gái riêng còn ở Việt Nam với bà ngoại nó.
- À Chuyện đó tôi biết.
- Bây giờ con bé đã là một thiếu nữ trưởng thành.
- Thì thời gian qua mau nó phải lớn lên chứ. Chuyện đó có gì lạ đâu?
- Mới đây bố tôi về bên ấy cưới cô ta.
Bác sĩ mĩm cười ý nhị :
- Chuyện đó thường thôi mà. Bác gái mất cũng mấy năm rồi.
- Nhưng kẹt cái là vợ tôi lại trở thành mẹ vợ của bố tôi.
Anh bạn làm BS nói:
- Kẹt gì mà kẹt? Hai người đâu có dính dáng máu mũ với nhau. Mà luật pháp cũng không cấm.
- Nhưng tôi thì trở thành cha vợ của bố tôi.
- Thì đúng rồi! Anh là cha dượng của cô ta mà.
Người bạn văn phòng vò đầu bứt tóc:
- Nhưng mới đây con gái của vợ tôi sanh một đứa con trai. Thằng đó tôi phải xem là em cùng cha khác mẹ với tôi.
- Dĩ nhiên rồi. Nó là con của bố anh mà! Không thể xem khác được.
- Nhưng đồng thời vợ chồng tôi là ông bà ngoại nó.
Bác sĩ bối rối trả lời:
- Ờ .. Ờ..Quả là không sai. Anh chị là cha mẹ của má nó mà. Rồi sau nữa
- Mới đây vợ tôi sanh thêm một đứa con trai nữa.
- Chúc mừng anh.
Người bạn văn phòng nhăn mặt, lắc đầu nói:
- Nầy nhé! Đứa con gái riêng của vợ tôi là con ghẻ của tôi, cũng là mẹ kế tôi, đồng thời là chị hai của đứa con tôi, vừa là bà nội của nó. Nói cách khác. Con trai tôi là em tôi và cũng là cậu tôi (vì là em của mẹ kế tôi )
Bác sĩ ôm đầu trả lời:
- Ờ.. Ờ..đúng rồi. Phải gọi thế thôi.
- Như vậy vợ tôi trở thành con dâu của mẹ kế tôi, tức là con gái của vợ tôi trở thành dì ghẻ của mẹ nó. Còn đứa con tôi thì trở thành cháu tôi và là cậu của vợ chồng tôi ...Vậy ông nói thử coi tôi là ai ? ? ?
Có phải tôi điên rồi không?
Bác sĩ la lớn:
- Thôi thôi anh đừng nói nữa, tôi cũng điên luôn rồi nè...
Thế mới gọi là chuyện đời
Trả lờiXóaMà đã gọi là đời thì chuyện gì cũng có thể xãy ra
Vui có , buồn có , cay đắng có , ngọt ngào có ...
Cảm ơn câu chuyện của anh
, câu chuyện không làm ông bác sỉ điên mới lạ ???!!!
Chúc anh luôn vui để mang lại nhiều câu chuyênj cho mọi người
Thân ái