Truyện ngắn của Lanh Nguyễn
Tui sau khi bị bầm dập thân thể vì viết chuyện "móc ngoặc" hồi thời xửa thời xưa. Nên tui tự cấm mình không được rờ tới cái máy computer để cho 2 cái lỗ tai được yên ổn, 2 cái bắp vế khỏi bị tím bầm.
Nhưng mà số trời, chỗ nầy yên được thì chỗ khác lại nổi lên. Mấy đứa bạn học cũ ở Việt Nam lại cằn nhằn nhức con ráy. Nó gọi phone tới cự:
- Hôm trước mầy nói viết xong chuyện cũ ở Việt Nam cho mấy người bạn ở Mỹ xem rồi thì mầy sẽ kể chuyện ở xứ Mỹ cho tụi tao nghe. Sao bây giờ lại nghỉ chơi hả thằng quỷ? Chơi gì kỳ dzậy? Bên trọng bên khinh. Có mới nới cũ hả?
- Chuyện ở Mỹ có gì lạ đâu mà kể? Người ta kể nhiều rồi trên báo điện tử, trên you tube, trên Google... cứ bấm vô một cái là nó hiện lên lềnh khênh, mặc tình mà xem, mệt nghỉ. Toàn là những cây viết tên tuổi đoạt giải thưởng danh dự không hà, hổng chịu đọc tìm chi cái thằng "lòi sĩ" nghiệp dư như tao mà kêu viết.
Bạn tui cười hì hì:
- Ai mà hổng biết dzị nhưng những nhà văn tên tuổi đa số họ phịa ra cho thêm phần hấp dẫn chứ có phải là sự thật đâu. Hơn nữa tụi tao ở bên nầy ai nói sao thì nghe vậy, đâu có biết được người nào nói đúng người nào phịa đâu mà mò. Mầy biết hông hôm nay gặp thằng nầy về Việt Nam kể một đường, bữa khác có chị bạn về chơi lại kể ra một nẻo khác. Đọc chuyện cha nầy viết như vầy đọc bài người khác họ viết trớt qướt. Riết rồi hổng biết tin ai.
Ê! Bộ ở Mỹ người Lèo định cư nhiều lắm sao mậy???
Bạn cũ của tui toàn là dân "móc". Tới tui mà nó cũng không chừa nhưng nghĩ cho cùng nó nói cũng phải. Tôi đã sống qua hai thời kỳ, ở những 2 nơi, lại có hai quê hương và 2 tốp bạn. Tui không thể chỉ viết chuyện ở quê hương thứ nhất cho tốp bạn nơi quê hương thứ hai xem mà không viết chuyện ở quê hương thứ 2 cho đám bạn cũ đang ở quê hương thứ nhất xem...
Tui không muốn tụi nó nói là:
Nhứt bên trọng, nhứt bên khinh vậy phải làm cho tả hữu bình bình dù cho thân mình có bị bầm bị dập...
Nhưng mà viết cái gì đây? Sau 36 năm định cư ở xứ Mỹ một khối chuyện hằm bà lằn đang nằm lộn xộn trong đầu, đâu có thể nào xếp đặt thành một câu chuyện kể cho có đầu có đuôi được...
Vậy cho nên tôi gặp đâu kể lại đó, các bạn ở Mỹ chịu khó bỏ qua cho, xin thông cảm đừng nhắc câu:
"Biết dzồi khổ nắm lói mãi".
Thiên Tào lao ký sự nầy chỉ kể lại cuộc sống của tui thôi nghen. Ở Xứ nầy mỗi nơi đều có luật lệ riêng hổng nơi nào giống nơi nào. Cho nên các bạn đừng lấy làm lạ tại sao cùng là người ở Mỹ khi về Việt Nam mà người nầy nói một đàng kẻ kia lại nói một nẻo.
Nhưng nói thì nói dzậy chứ đại khái nó cũng giống nhau trên căn bản không khác nhau nhiều lắm đâu...
Hôm đó sau khi thối thoát hổng được với thằng bạn "Cà Chớn" nó bắt tui kể cho nó nghe cuộc sống của những người ở xứ Mỹ...
Tui bèn đánh trống liều:
- Dzị mầy muốn biết chuyện gì? Nói ra đi thì tao mới biết chỗ ngứa mà gãi. Hổng nói thì bố tao có sống lại cũng đầu hàng.
Nó cười đểu rồi trả lời trớt he:
- Viết cái gì là chuyện của mầy sao lại hỏi tao, lãng xẹt dzậy?
Đang tán dóc với nó tới đó thì bà xã gọi:
- Anh à! Hôm nay thứ sáu đó nghen nhớ dời xe hông thôi tới 12 giờ trưa là nó cho ăn ticket thì đau bụng lắm đó.
Tui mừng rân vậy là có chuyện để tán phét rồi. Tui lẹ làng trả lời thằng bạn hiền:
- Dzậy để tao kể chuyện về ticket xe cho mầy nghe nhen...
Chuyện về luật lệ đi đường tui nghe người ta khen xứ Mỹ nầy dữ lắm nào là chạy xe hiền lành, không nhấn kèn inh ỏi, nào là ai ai cũng đều tuân thủ theo các luật lệ được quy định, nào là tất cả mọi người đều có tinh thần ý thức cao v..v..nhưng ít ai chịu nói thật.
Cái xứ nào cũng dzậy cũng có người vầy người khác cũng có đứa cà chớn, cũng có thằng cà giựt, cũng có kẻ cà khịa như nhau có điều ít hay nhiều thôi mà cái nguyên nhân sâu xa không phải vì người Mỹ có ý thức cao hơn người Việt nên họ tuân thủ hết mọi luật lệ đi đường mà là vì...
Mời các bạn đọc tiếp các câu chuyện không đầu không đuôi sau đây thì sẽ rõ tại sao mà đa số người ở Mỹ tuân thủ gần như là tuyệt đối các luật lệ đi đường...
Chiếc xe hơi ở Mỹ nó cũng giống như chiếc xe đạp ở trên đường phố Việt Nam hay là chiếc xuồng ba lá ở miền quê Miệt Thứ. Người có tiền thì xài xe tốt, kẻ không tiền thì chạy xe cùi nhưng dù xe cùi hay xe xịn cũng đều chịu chung một luật lệ đi đường giống nhau. Có xe chạy trên đường là phải mua bảo hiểm tai nạn xe cộ. Là phải tuân theo mọi luật lệ đi đường. Chạy ẩu chạy tả thì Police nó cho ticket. Còn như không có bảo hiểm lỡ xảy ra tai nạn là lãnh đủ.
Nói vậy chớ cũng có không ít người liều mạng chạy xe mà không mua bảo hiểm gì cả, tông xe, tông người ở nơi vắng vẻ nhắm chạy được họ cũng bỏ chạy như thường. Dzậy thì dân Mẽo có khác gì dân Việt Nam đâu chớ?
Mới ràng ràng chuyện còn nóng hổi có một cậu công tử con nhà danh giá xách chiếc xế xịn đi chơi, nhậu cho xỉn rồi đụng con người ta, thay vì gọi xe cứu thương để chở nạn nhân đi cấp cứu cậu ta lại bỏ mặc cho nạn nhân nằm đó mất máu đến nước phải đi chầu Diêm Vương. Còn cậu ta vẫn ung dung về nhà ngủ phẻ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà trời bất dung gian gần chỗ xảy ra tai nạn có cái máy quay phim tự động nên thu gọn lại cảnh đụng xe vậy là lệnh truy nả kẻ đụng xe bỏ chạy được ban hành. Bà mẹ hay tin đem thằng quý tử qua Mễ Xi Cô trốn. Nhưng xứ Mỹ mà trốn làm sau thoát dzị là 2 mẹ con bị dẫn độ về Mỹ, chờ ngày ra hầu tòa...
Đó là Mỹ trắng giàu có, nhà danh giá à nghen hổng phải bọn Mỹ Đen hay Mễ chạy xe hổng mua bảo hiểm mà đôi khi còn hổng có bằng lái nữa kìa.
Chuyện mua bảo hiểm nó nhức đầu lắm, bởi vì nó là một cái mê hồn trận. Bảo hiểm có rất nhiều loại: một chiều, chiều rưởi, hai chiều cover từ thấp tới cao, deductibles từ không đồng lên tới 1 ngàn hay cao hơn nữa.
Deductibles là tiền phải trả trước mỗi khi có tai nạn xảy ra mà lỗi thuộc về mình.
Giá tiền mua bảo hiểm lại càng rắc rối cuộc đời nó tùy thuộc rất nhiều yếu tố và cũng tùy theo hảng lớn nhỏ tùy theo người môi giới tùy theo người đứng tên mua và cũng tùy chiếc xe mình đang chạy...
Nhưng đại khái có thể tóm lược như vầy. Người sồn sồn có việc làm tốt, có nhà cửa đàng hoàng có bằng lái lâu năm không bị tickets thì bảo hiểm xe rẻ hơn nhiều so với mấy cậu choai choai học dở, trẻ tuổi không việc làm, bằng lái mới hay có nhiều tickets...
Chắc có bạn sẽ nói:
- Cha nầy xạo quá mua bảo hiểm chạy xe thì có liên can gì tới học giỏi hay là học dở.
Tui nói thiệt chăm phần chăm chứ hổng phải xạo đâu nha. Hổng lẽ tui lại thề như ngày xưa thề với các nàng rằng thì là:
- Anh mà nói láo cho trèo lên cây ớt rớt xuống bụi hành bị hành nó đâm tan tành cái bụng.
Mấy hảng bảo hiểm nó có thêm hạng mục giảm giá cho học sinh giỏi nữa đó.
Mà không phải chênh lệch ít đâu nghen có khi gấp đôi gấp 3 là chuyện thường. Có nhiều hãng họ từ chối không bán cho người có nhiều tickets nữa đó. Nhất là những người có 2 con mắt tốt mà được coi là bị ĐUI.
DUI là 3 chữ đầu của cụm từ Driving Under (the) Influen Việt Nam mình gọi nôm na là lái xe trong lúc "say gụ, say thuốc".
Vì mấy ông thần men nầy hay gây tai nạn chết người nhiều quá nên luật tiểu bang Ca-Li bây giờ phạt nặng dữ lắm. Nhưng dù cho phạt nặng cách mấy các đệ tử Lưu Linh chỉ bớt chút thôi chứ không hết hẳn. Chỉ có những thành phần trung lưu là sợ tiền phạt, tiền đi học, tiền tòa án sợ mất việc...
Còn dân giàu nhậu thì cứ nhậu, lái xe sau khi nhậu thì cứ lái không ai cản nổi, còn bọn choai choai thì chúng đâu có biết sợ là cái gì.
Vì thế mà DUI vẫn còn là một vấn nạn cho xứ Mỹ...
Nói về tickets xe thì có nhiều loại mà chỉ có luật sư hay cảnh sát là biết hết chứ lơ tơ mơ như tui thì cũng chỉ hiểu lờ mờ mà thôi.
Mỗi một cái lỗi có số tiền phạt khác nhau, có số "code" khác nhau nhưng tựu chung thì có thể chia ra làm 2 loại.
Loại thứ nhứt là xe đậu.
Nếu là xe chưa lăng bánh trên đường, đậu bậy thì bị tickets chủ xe chịu trách nhiệm trả tiền. Lúc trước ticket còn rẻ, cái ít nhứt là đậu quá giờ, đậu chỗ người ta quét đường mà nặng nhứt là đậu vào bến xe bus, chỗ dành riêng cho người tàn phế công lực.
Bây giờ ở San Francisco giá bèo lắm cũng hết 45 tì vô bus stop thì hơn một nghìn đồng còn chỗ dành cho người bị phế công lực cũng xem xem. Phạt như vậy thì bố thằng nào cũng không dám lết vô đậu chứ có phải tinh thần tự giác hay tự tử cái con khỉ khô gì?
Mà hổng phải chỉ có dzị không thôi đâu nghen, muốn khỏi bị phạt phải đi lấy cuốn cẩm nang của người lái xe về mà học chứ tui mà kể hết mấy cái chỗ họ cấm đậu các bạn sẽ đọc không nổi rồi ngủ gục luôn chứ hổng chơi đâu.
Loại thứ 2 xe đang chạy.
Xe đang lăn bánh trên đường mà bị cảnh sát phạt thì người tài xế chịu trách nhiệm chứ chủ xe không có dính líu gì hết.
Bị phạt khi xe chạy cái nầy còn khổ hơn nhiều, bây giờ không có cái ticket nào dưới 200 tì có cái 4, 5 trăm đồng. Mà xe lăn bánh nó còn kèm theo Point. Bị cảnh sát cho ăn ticket phạt tiền không ngán chỉ ngán bằng lái bị điểm. Mấy cái tickets thông thường thì bị một điểm nhưng những cái nặng như vượt quá tốc độ trên 100 mph, uống rượu, hay Hit and Run..thì lãnh 2 points. Mà hể được chấm 4 điểm trong năm thì bị treo bằng.
Bị điểm là bảo hiểm bắt đầu vượt lên chóng mặt phải 39 tháng sau thì cái point mới được xóa bỏ. Và tiền bảo hiểm mới trở về vị trí lúc ban đầu.
Nói đại khái uống rượu lái xe mà bị thộp cổ thì xỉu xỉu cũng mất hơn chục nghìn. Cho nên đệ tử Lưu Linh mà hà tiện như tui thì đầu hàng nếu phải lái xe thì đành phải "Bái-Bay" mấy chai gụ...
Nói thì nói vậy chứ luật pháp lúc nào cũng có kẻ hở. Xứ sở nào cũng có người "móc ngoặc" đừng vội tin và thần thánh hoá người Mỹ.
Đa số thì các công chức của Mỹ có lương tâm nhưng cũng có một số ít người lương tâm bị chó tha đi mất. Còn quê nhà mình thì ngược lại...
Cảnh sát Mỹ cũng có thằng "cà chớn" muốn phạt ai thì phạt cũng biết luật, cầm luật mà cũng phạm luật như ai...
Tui nhớ có lần đang chở thằng con đi mua dụng cụ văn phòng cho nó, mà dưới down - town thường không có chỗ đậu xe nên tui phải đậu tạm trên khoảng đường lằn vàng dành cho xe lên xuống hàng hóa.
Tui vốn hà tiện rất sợ phải trả tiền phạt nên 2 con mắt lúc nào cũng canh chừng mấy thằng Polices vì đậu lằn vàng là lằn cấm xe thường đậu nhưng thường thường mấy tay cảnh sát dễ thương chỉ phạt khi xe không có người ngồi trên ghế tài xế, còn thấy người ngồi trong đó nó chỉ khoát tay biểu:
- Go, go mà thôi.
Nhưng không phải cảnh sát nào cũng dễ thương như vậy, có rất nhiều thằng cà chớn nó không đi tuần bằng xe hơi mà lại chạy xe đạp âm thầm từng bước đến sau lưng ghi ticket xong rồi thì tới gõ cửa kiếng đưa cho mình tờ ticket cười đểu chúc mình:
- Have a nice day.
Bởi vậy hôm đó tui thấy nó đi mô tô vừa tấp vô sau đít xe tui là tui đề máy vọt đi để khỏi lôi thôi.
Nhưng thằng cảnh sát ôn hoàng nầy chắc hồi tối hôm đó nó bị vợ phạt nằm ngủ ngoài chuồng heo hay sao mà nó ác ôn côn đồ vô cùng. Tui chạy chưa quá 1 block đường là nó theo sau hụ còi bắt tui tấp vô đường. Thằng cảnh sát với khuôn mặt khó ưa nhưng lời nói nhẹ nhàng lịch sự theo cái kiểu giết người không gươm giáo:
- Registration and Driver´s license please!
Tui vừa mở học xe lấy cái giấy phép lưu hành rồi móc bóp đưa cái bằng lái xe vừa nhỏ nhẹ hỏi nó:
- Có chuyện gì mà xếp chận xe tui dzậy?
Thằng phải gió không thèm ngó ngàn đếm xỉa tới câu hỏi của tui nó cầm bằng lái xe đi trở lại chiếc mô tô của nó gọi điện về tổng đài, gọi đã một hồi nó trở lại chỗ tui đậu xe rồi đưa tôi một tờ ticket:
- Mầy ký vô đây.
Tui nổi dóa hỏi lại:
- Tao tội gì?
Nó cười đểu:
- Mầy không seat-belt.
Tui giận run muốn chửi vào mặt nó:
- Bộ mầy lọt tròng con mắt rồi sao mà hổng thấy xe tao có seat-belt tự động.
Nhưng thôi tui đang gấp tới rước thằng con mình vậy cho nên tui nhỏ nhẹ nói với nó:
- Xe tui có seat-belt tự động mà. Hể đề máy xe là nó tự động siết vô liền.
Thật ra thời buổi đó các hãng xe hơi chế cái seat-belt tự động chẳng có tác dụng gì cả, phía dưới bụng còn thêm một cái belt tay phải gài vô nữa như vậy mới đủ bộ tam sên. Bây giờ không còn thấy chiếc xe nào có cái seat-belt tự động nữa.
Lúc đó luật seat-belt mới vừa ban hành một vài năm nên đâu có ai gày dây phía dưới bụng vậy mà thằng cảnh sát ôn dịch đó nói tỉnh bơ:
- Mầy không có cài dây dưới.
Hồi xưa luật Ca-Li không phải là Primary seat-belt nó chỉ là Secondary thôi. Nói nôm na khi cảnh sát chận xe lại để phạt một tội gì đó thí dụ như chạy quá tốc độ, vượt đèn đỏ không ngừng ở bảng stop... thì nó mới phạt luôn cái vụ hổng có seat-belt chứ khơi khơi thì cảnh sát không được quyền chận xe về việc tài xế không seat-belt. Dzị mà thằng ôn dịch nầy cứ cho tui cái ticket không seat-belt thử hỏi có tức ói máu không chứ.
Vì vậy tui nhất định không ký tên nhận tộị.
Thằng Police cười đểu cán nói với tui:
- Nếu mầy cảm thấy mình vô tội thì ra toà mà cải với tao để cho ông tòa phân xử. Còn bây giờ nếu mầy không ký tên vô giấy phạt cũng không sao. Cứ đi đi tao sẽ gởi về nhà cho mầy.
- Tốt. Dzị làm ơn trả giấp phép lưu hành xe và bằng lái lại cho tui.
Thằng cảnh sát cười lớn lập lài lời tui:
- Trả bằng lái xe lại cho mầy hả? Ừ thì tao sẽ gởi nó một lượt với tờ ticket nầy vậy mầy cứ chờ đi nghen còn như muốn lấy lại bằng lái bây giờ thì ký tên vô đây. Mà ticket nầy chỉ có $20 thôi nếu mầy cảm thấy oan ức thì cứ ra tòa mà cải với tao.
Thiệt đúng là miệng nhà quan có gang có thép làm cảnh sát muốn nói sao thì nói hổng lẽ chỉ vì $20 mà bỏ công ăn việc làm lên tòa án cải lộn với nó hay sao, lại còn bị nó giữ bằng lái xe rủi chạy trên đường mà bị cảnh sát khác thổi nữa thì thêm rắc rối cuộc đời, cho nên tui đành nuốt hận mà ký tên nhận giấy phạt.
Bởi vậy tui mới nói cảnh sát nước nào cũng vậy, cũng có thằng có lát, thằng có lông ben chứ đừng tưởng xứ Mỹ cảnh sát nào cũng tốt, cũng đàng hoàng hết mà lầm to...
Một lần khác tui chở ông anh vợ từ Úc sang chơi. Trên đường lúc đó đang kẹt xe trước mặt tui là một chiếc xe hàng tổ chảng đang đậu chờ đèn đỏ tui lại đang tán phét với ông anh vợ nên đâu có nhìn thấy đèn xanh hay đỏ, hể thấy xe trước chạy là tui bò theo liền vì đường đang kẹt xe mà. Ai ngờ đèn đỏ bật lên lúc nào không hay làm tui bị kẹt giữa đường, xui cho tui chỗ đó lại có máy chụp hình. Cái máy thì nó đâu có biết thông cảm kẹt xe hay cố ý vượt đèn nên nó cứ chớp lên xẹt xẹt hai ba cái. Tui la thầm trong bụng:
- Chết cha rồi. Dính ticket là cái chắc.
Nhưng chưa hết xui vừa qua khỏi đèn xanh đỏ là bị xe cảnh sát phía sau chớp đèn rồi cái loa đáng ghét của nó vang lên bảo tui tấp vô lề. Lại cái màng chào hỏi chết người rồi cái thằng cảnh sát đáng ghét khác đưa cho tui cái ticket vượt đèn đỏ, tui năn nỉ cách gì nó cũng không tha nói cho nó biết máy chụp hình đã chụp rồi nó cũng không tin. Bố ơi có một cái lỗi vô tình mà tới 2 cái tickets thì đau còn hơn thiến.
Mang tâm trạng không vui vô chỗ làm. Thấy cái bảng mặt như cái bánh bao thiu của tui Tony hỏi:
- Bộ hồi tối nầy bị vợ cho nhịn đói rồi đuổi ra xe ngủ hay sao mà cái mặt bí xị vậy mậy?
Tui gượng cười trả lời với anh ta:
- Hôm qua xui quá chạy sau chiếc xe truck nó áng không nhìn thấy đèn đỏ nên bị 2 cái tickets một lượt, chắc là tiêu mất mấy trăm đồng chứ hổng chơi đâu.
Tony la lên:
- Thôi đừng có xạo mầy ơi. Hổng có thằng cảnh sát nào khùng điên cho mầy 2 cái tickets cùng một lỗi được đâu.
Tui bèn thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho anh ta nghe. Tony gật gù:
- Ừ thì mầy xui thiệt. Nhưng mầy hên là gặp được tao. Vậy để tao chỉ cho mầy 2 cách tốn tiền ít thôi, chọn cách nào là tùy mầy...
Nghe vậy tui mừng quá ngồi vểnh tai mà chờ nghe anh ta chỉ....
- Nầy nhé cách thứ nhất tự mầy xin ra toà Protest the ticket. Traffic court của San Francisco tại 850 đường Bryant. Đến đó người ta sẽ cho mầy cái hẹn để ra tòa nếu mầy thắng thì khỏi phải tốn đồng nào hết còn thua thì thì phải trả tiền ticket.
Cách thứ 2 thì mầy trả tiền trước cho luật sư người ta sẽ cải dùm mầy giá là $150 cho mỗi ticket bảo đảm thắng 100 % nếu không thắng sẽ hoàn tiền lại gấp đôi.
Vì tui bị 2 cái tickets cùng một lỗi nếu ra toà ăn chắc là sẻ được bỏ bớt 1 cái nên tui chọn cách thứ nhất.
Hơn tuần lễ sau thì sở cảnh sát gởi cho tui cái bao thơ dầy cộm trong đó có 3, 4 tấm hình bảng số xe phía trước, phía sau đều thấy rỏ rồi cả cái mặt mốc của tui đang cười cười với ông anh vợ cũng thấy rõ ràng không thể chối cải vào đâu được nữa...
Tui đem 2 cái tickets lên tòa xin protest. Người thư ký đưa cho một tờ giấy ghi lịch trình ngày giờ ra toà rồi tui tự chọn lấy ngày nào thuận tiện nhất cho mình để mà đi gặp 3 tòa quan lớn. Anh ta còn căn dặn đúng ngày đó phải có mặt để nghe phân xử nếu gì bất cứ lý do nào mà không đến được phải thông báo trước 72 giờ, còn như làm thinh thì coi như thua kiện chẳng những trả tiền ticket mà còn bị phạt $500 về tội giởn mặt với tòa án nói đến mà lại không đến.
Đến ngày hẹn tại Superior court of California tui tới Traffic Diviision. Bà cố cùng ơi trong phòng xử có cả trăm người chứ phải ít ỏi gì đâu. Mà không chỉ 1 phòng nó tới 3 phòng mới là ghê hồn. Mọi người tới trước cửa phòng dò xem coi tên mình nằm ở phòng nào để vào cho khỏi lộn tiệm.
Người ta xếp tên họ theo mẫu tự cho nên cũng dễ tìm. Coi đến phòng thứ 2 thì tui gặp tên mình 2 cái tickets đã được Dismissed 1 cái sau, tức là của thằng cảnh sát bị vô hiệu rồi chỉ còn đấu với cái máy chụp hình nữa mà thôi.
Đúng giờ khai tòa một chị cảnh sát điểm danh ai có mặt thì giơ tay lên. Sau khi nói 3 điều 4 chuyện chị ta cho biết.
Nếu như nhận tội không cần biết ticket đó bao nhiêu tiền chỉ cần nộp phạt $50 mà thôi, nếu không muốn bị Point thì đến Traffic school học 1 ngày sẽ được xóa tên, hoặc giả lên mấy trường trên internet học xong rồi thi lấy chứng chỉ gởi lên toà cũng được.
Còn nếu như muốn ăn thua đủ đòi gặp mặt quan toà mà bị xử thua kiện thì đống đủ 100% tiền phạt lại mất quyền được đi học.
Tui còn đang phân vân chưa biết tính sao thì thấy thiên hạ đã xếp một hàng dài òn để đi nhận tội rồi.
Ạ. Thì ra họ muốn ra toà chỉ cốt để được bớt tiền phạt mà thôi chứ không phải để ăn thua đủ với cảnh sát...
Hồi xưa tiền phạt rẻ tòa chỉ lấy $50 thôi, mỗi năm nếu bị phạt được đi học 1 lần. Bây giờ tiền phạt lên cao phải nộp 150 đồng thời gian được đi học cũng kéo dài ra18 tháng được học một lần.
Chắc có bạn đang thắc mắc:
- Nó phạt thì mặc nó mình không đống tiền phạt thì nó làm gì được mình cơ chứ?
Đừng có giởn mặt với chánh qyuền Mỹ mà khổ thân nghen.
Nếu là xe đậu nó gởi giấy phạt đến nhà của chủ xe. Trong vòng 1 tháng đầu không trả tiền phạt, tháng sau nó lên thêm $42 tiền trả trể, tháng kế nữa là $48 sau 2 tháng nó đưa qua nha lộ vận cộng vô tiền thuế lưu hành mà không đống thuế lưu hành thì xe nằm ụ chứ ló đầu ra đường thì bị cảnh sát nó tó liền tức thì... Còn như bị trên 5 cái tickets mà không trả tiền phạt thì nó Booting chiếc xe của mình mà người Việt Nam gọi là "xe bị còng". Muốn mở được cái còng đó chỉ có cảnh sát mà thôi.
Nếu chưa chịu trả nữa thì nó towing xe về đồn cảnh sát. Lúc đó chỉ còn nước bỏ xe luôn chứ chịu phạt hết nổi rồi...
Còn xe đang chạy trên đường mà bị ticket, lại làm lì không đống tiền thì còn chết lớn nữa, hình như hổng có ai dám giởn mặt cái chuyện nầy hết...
Bởi vậy mà các tài xế ở xứ Mỹ nầy có muốn chạy xe ẩu cũng không dám làm ẩu là vậy đó chứ có phải tử tế gì đâu mà khen lấy khen để... thiệt là mắc cười quá đi haha...
Lanh Nguyễn
Tui sau khi bị bầm dập thân thể vì viết chuyện "móc ngoặc" hồi thời xửa thời xưa. Nên tui tự cấm mình không được rờ tới cái máy computer để cho 2 cái lỗ tai được yên ổn, 2 cái bắp vế khỏi bị tím bầm.
Nhưng mà số trời, chỗ nầy yên được thì chỗ khác lại nổi lên. Mấy đứa bạn học cũ ở Việt Nam lại cằn nhằn nhức con ráy. Nó gọi phone tới cự:
- Hôm trước mầy nói viết xong chuyện cũ ở Việt Nam cho mấy người bạn ở Mỹ xem rồi thì mầy sẽ kể chuyện ở xứ Mỹ cho tụi tao nghe. Sao bây giờ lại nghỉ chơi hả thằng quỷ? Chơi gì kỳ dzậy? Bên trọng bên khinh. Có mới nới cũ hả?
- Chuyện ở Mỹ có gì lạ đâu mà kể? Người ta kể nhiều rồi trên báo điện tử, trên you tube, trên Google... cứ bấm vô một cái là nó hiện lên lềnh khênh, mặc tình mà xem, mệt nghỉ. Toàn là những cây viết tên tuổi đoạt giải thưởng danh dự không hà, hổng chịu đọc tìm chi cái thằng "lòi sĩ" nghiệp dư như tao mà kêu viết.
Bạn tui cười hì hì:
- Ai mà hổng biết dzị nhưng những nhà văn tên tuổi đa số họ phịa ra cho thêm phần hấp dẫn chứ có phải là sự thật đâu. Hơn nữa tụi tao ở bên nầy ai nói sao thì nghe vậy, đâu có biết được người nào nói đúng người nào phịa đâu mà mò. Mầy biết hông hôm nay gặp thằng nầy về Việt Nam kể một đường, bữa khác có chị bạn về chơi lại kể ra một nẻo khác. Đọc chuyện cha nầy viết như vầy đọc bài người khác họ viết trớt qướt. Riết rồi hổng biết tin ai.
Ê! Bộ ở Mỹ người Lèo định cư nhiều lắm sao mậy???
Bạn cũ của tui toàn là dân "móc". Tới tui mà nó cũng không chừa nhưng nghĩ cho cùng nó nói cũng phải. Tôi đã sống qua hai thời kỳ, ở những 2 nơi, lại có hai quê hương và 2 tốp bạn. Tui không thể chỉ viết chuyện ở quê hương thứ nhất cho tốp bạn nơi quê hương thứ hai xem mà không viết chuyện ở quê hương thứ 2 cho đám bạn cũ đang ở quê hương thứ nhất xem...
Tui không muốn tụi nó nói là:
Nhứt bên trọng, nhứt bên khinh vậy phải làm cho tả hữu bình bình dù cho thân mình có bị bầm bị dập...
Nhưng mà viết cái gì đây? Sau 36 năm định cư ở xứ Mỹ một khối chuyện hằm bà lằn đang nằm lộn xộn trong đầu, đâu có thể nào xếp đặt thành một câu chuyện kể cho có đầu có đuôi được...
Vậy cho nên tôi gặp đâu kể lại đó, các bạn ở Mỹ chịu khó bỏ qua cho, xin thông cảm đừng nhắc câu:
"Biết dzồi khổ nắm lói mãi".
Thiên Tào lao ký sự nầy chỉ kể lại cuộc sống của tui thôi nghen. Ở Xứ nầy mỗi nơi đều có luật lệ riêng hổng nơi nào giống nơi nào. Cho nên các bạn đừng lấy làm lạ tại sao cùng là người ở Mỹ khi về Việt Nam mà người nầy nói một đàng kẻ kia lại nói một nẻo.
Nhưng nói thì nói dzậy chứ đại khái nó cũng giống nhau trên căn bản không khác nhau nhiều lắm đâu...
Hôm đó sau khi thối thoát hổng được với thằng bạn "Cà Chớn" nó bắt tui kể cho nó nghe cuộc sống của những người ở xứ Mỹ...
Tui bèn đánh trống liều:
- Dzị mầy muốn biết chuyện gì? Nói ra đi thì tao mới biết chỗ ngứa mà gãi. Hổng nói thì bố tao có sống lại cũng đầu hàng.
Nó cười đểu rồi trả lời trớt he:
- Viết cái gì là chuyện của mầy sao lại hỏi tao, lãng xẹt dzậy?
Đang tán dóc với nó tới đó thì bà xã gọi:
- Anh à! Hôm nay thứ sáu đó nghen nhớ dời xe hông thôi tới 12 giờ trưa là nó cho ăn ticket thì đau bụng lắm đó.
Tui mừng rân vậy là có chuyện để tán phét rồi. Tui lẹ làng trả lời thằng bạn hiền:
- Dzậy để tao kể chuyện về ticket xe cho mầy nghe nhen...
Chuyện về luật lệ đi đường tui nghe người ta khen xứ Mỹ nầy dữ lắm nào là chạy xe hiền lành, không nhấn kèn inh ỏi, nào là ai ai cũng đều tuân thủ theo các luật lệ được quy định, nào là tất cả mọi người đều có tinh thần ý thức cao v..v..nhưng ít ai chịu nói thật.
Cái xứ nào cũng dzậy cũng có người vầy người khác cũng có đứa cà chớn, cũng có thằng cà giựt, cũng có kẻ cà khịa như nhau có điều ít hay nhiều thôi mà cái nguyên nhân sâu xa không phải vì người Mỹ có ý thức cao hơn người Việt nên họ tuân thủ hết mọi luật lệ đi đường mà là vì...
Mời các bạn đọc tiếp các câu chuyện không đầu không đuôi sau đây thì sẽ rõ tại sao mà đa số người ở Mỹ tuân thủ gần như là tuyệt đối các luật lệ đi đường...
Chiếc xe hơi ở Mỹ nó cũng giống như chiếc xe đạp ở trên đường phố Việt Nam hay là chiếc xuồng ba lá ở miền quê Miệt Thứ. Người có tiền thì xài xe tốt, kẻ không tiền thì chạy xe cùi nhưng dù xe cùi hay xe xịn cũng đều chịu chung một luật lệ đi đường giống nhau. Có xe chạy trên đường là phải mua bảo hiểm tai nạn xe cộ. Là phải tuân theo mọi luật lệ đi đường. Chạy ẩu chạy tả thì Police nó cho ticket. Còn như không có bảo hiểm lỡ xảy ra tai nạn là lãnh đủ.
Nói vậy chớ cũng có không ít người liều mạng chạy xe mà không mua bảo hiểm gì cả, tông xe, tông người ở nơi vắng vẻ nhắm chạy được họ cũng bỏ chạy như thường. Dzậy thì dân Mẽo có khác gì dân Việt Nam đâu chớ?
Mới ràng ràng chuyện còn nóng hổi có một cậu công tử con nhà danh giá xách chiếc xế xịn đi chơi, nhậu cho xỉn rồi đụng con người ta, thay vì gọi xe cứu thương để chở nạn nhân đi cấp cứu cậu ta lại bỏ mặc cho nạn nhân nằm đó mất máu đến nước phải đi chầu Diêm Vương. Còn cậu ta vẫn ung dung về nhà ngủ phẻ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà trời bất dung gian gần chỗ xảy ra tai nạn có cái máy quay phim tự động nên thu gọn lại cảnh đụng xe vậy là lệnh truy nả kẻ đụng xe bỏ chạy được ban hành. Bà mẹ hay tin đem thằng quý tử qua Mễ Xi Cô trốn. Nhưng xứ Mỹ mà trốn làm sau thoát dzị là 2 mẹ con bị dẫn độ về Mỹ, chờ ngày ra hầu tòa...
Đó là Mỹ trắng giàu có, nhà danh giá à nghen hổng phải bọn Mỹ Đen hay Mễ chạy xe hổng mua bảo hiểm mà đôi khi còn hổng có bằng lái nữa kìa.
Chuyện mua bảo hiểm nó nhức đầu lắm, bởi vì nó là một cái mê hồn trận. Bảo hiểm có rất nhiều loại: một chiều, chiều rưởi, hai chiều cover từ thấp tới cao, deductibles từ không đồng lên tới 1 ngàn hay cao hơn nữa.
Deductibles là tiền phải trả trước mỗi khi có tai nạn xảy ra mà lỗi thuộc về mình.
Giá tiền mua bảo hiểm lại càng rắc rối cuộc đời nó tùy thuộc rất nhiều yếu tố và cũng tùy theo hảng lớn nhỏ tùy theo người môi giới tùy theo người đứng tên mua và cũng tùy chiếc xe mình đang chạy...
Nhưng đại khái có thể tóm lược như vầy. Người sồn sồn có việc làm tốt, có nhà cửa đàng hoàng có bằng lái lâu năm không bị tickets thì bảo hiểm xe rẻ hơn nhiều so với mấy cậu choai choai học dở, trẻ tuổi không việc làm, bằng lái mới hay có nhiều tickets...
Chắc có bạn sẽ nói:
- Cha nầy xạo quá mua bảo hiểm chạy xe thì có liên can gì tới học giỏi hay là học dở.
Tui nói thiệt chăm phần chăm chứ hổng phải xạo đâu nha. Hổng lẽ tui lại thề như ngày xưa thề với các nàng rằng thì là:
- Anh mà nói láo cho trèo lên cây ớt rớt xuống bụi hành bị hành nó đâm tan tành cái bụng.
Mấy hảng bảo hiểm nó có thêm hạng mục giảm giá cho học sinh giỏi nữa đó.
Mà không phải chênh lệch ít đâu nghen có khi gấp đôi gấp 3 là chuyện thường. Có nhiều hãng họ từ chối không bán cho người có nhiều tickets nữa đó. Nhất là những người có 2 con mắt tốt mà được coi là bị ĐUI.
DUI là 3 chữ đầu của cụm từ Driving Under (the) Influen Việt Nam mình gọi nôm na là lái xe trong lúc "say gụ, say thuốc".
Vì mấy ông thần men nầy hay gây tai nạn chết người nhiều quá nên luật tiểu bang Ca-Li bây giờ phạt nặng dữ lắm. Nhưng dù cho phạt nặng cách mấy các đệ tử Lưu Linh chỉ bớt chút thôi chứ không hết hẳn. Chỉ có những thành phần trung lưu là sợ tiền phạt, tiền đi học, tiền tòa án sợ mất việc...
Còn dân giàu nhậu thì cứ nhậu, lái xe sau khi nhậu thì cứ lái không ai cản nổi, còn bọn choai choai thì chúng đâu có biết sợ là cái gì.
Vì thế mà DUI vẫn còn là một vấn nạn cho xứ Mỹ...
Nói về tickets xe thì có nhiều loại mà chỉ có luật sư hay cảnh sát là biết hết chứ lơ tơ mơ như tui thì cũng chỉ hiểu lờ mờ mà thôi.
Mỗi một cái lỗi có số tiền phạt khác nhau, có số "code" khác nhau nhưng tựu chung thì có thể chia ra làm 2 loại.
Loại thứ nhứt là xe đậu.
Nếu là xe chưa lăng bánh trên đường, đậu bậy thì bị tickets chủ xe chịu trách nhiệm trả tiền. Lúc trước ticket còn rẻ, cái ít nhứt là đậu quá giờ, đậu chỗ người ta quét đường mà nặng nhứt là đậu vào bến xe bus, chỗ dành riêng cho người tàn phế công lực.
Bây giờ ở San Francisco giá bèo lắm cũng hết 45 tì vô bus stop thì hơn một nghìn đồng còn chỗ dành cho người bị phế công lực cũng xem xem. Phạt như vậy thì bố thằng nào cũng không dám lết vô đậu chứ có phải tinh thần tự giác hay tự tử cái con khỉ khô gì?
Mà hổng phải chỉ có dzị không thôi đâu nghen, muốn khỏi bị phạt phải đi lấy cuốn cẩm nang của người lái xe về mà học chứ tui mà kể hết mấy cái chỗ họ cấm đậu các bạn sẽ đọc không nổi rồi ngủ gục luôn chứ hổng chơi đâu.
Loại thứ 2 xe đang chạy.
Xe đang lăn bánh trên đường mà bị cảnh sát phạt thì người tài xế chịu trách nhiệm chứ chủ xe không có dính líu gì hết.
Bị phạt khi xe chạy cái nầy còn khổ hơn nhiều, bây giờ không có cái ticket nào dưới 200 tì có cái 4, 5 trăm đồng. Mà xe lăn bánh nó còn kèm theo Point. Bị cảnh sát cho ăn ticket phạt tiền không ngán chỉ ngán bằng lái bị điểm. Mấy cái tickets thông thường thì bị một điểm nhưng những cái nặng như vượt quá tốc độ trên 100 mph, uống rượu, hay Hit and Run..thì lãnh 2 points. Mà hể được chấm 4 điểm trong năm thì bị treo bằng.
Bị điểm là bảo hiểm bắt đầu vượt lên chóng mặt phải 39 tháng sau thì cái point mới được xóa bỏ. Và tiền bảo hiểm mới trở về vị trí lúc ban đầu.
Nói đại khái uống rượu lái xe mà bị thộp cổ thì xỉu xỉu cũng mất hơn chục nghìn. Cho nên đệ tử Lưu Linh mà hà tiện như tui thì đầu hàng nếu phải lái xe thì đành phải "Bái-Bay" mấy chai gụ...
Nói thì nói vậy chứ luật pháp lúc nào cũng có kẻ hở. Xứ sở nào cũng có người "móc ngoặc" đừng vội tin và thần thánh hoá người Mỹ.
Đa số thì các công chức của Mỹ có lương tâm nhưng cũng có một số ít người lương tâm bị chó tha đi mất. Còn quê nhà mình thì ngược lại...
Cảnh sát Mỹ cũng có thằng "cà chớn" muốn phạt ai thì phạt cũng biết luật, cầm luật mà cũng phạm luật như ai...
Tui nhớ có lần đang chở thằng con đi mua dụng cụ văn phòng cho nó, mà dưới down - town thường không có chỗ đậu xe nên tui phải đậu tạm trên khoảng đường lằn vàng dành cho xe lên xuống hàng hóa.
Tui vốn hà tiện rất sợ phải trả tiền phạt nên 2 con mắt lúc nào cũng canh chừng mấy thằng Polices vì đậu lằn vàng là lằn cấm xe thường đậu nhưng thường thường mấy tay cảnh sát dễ thương chỉ phạt khi xe không có người ngồi trên ghế tài xế, còn thấy người ngồi trong đó nó chỉ khoát tay biểu:
- Go, go mà thôi.
Nhưng không phải cảnh sát nào cũng dễ thương như vậy, có rất nhiều thằng cà chớn nó không đi tuần bằng xe hơi mà lại chạy xe đạp âm thầm từng bước đến sau lưng ghi ticket xong rồi thì tới gõ cửa kiếng đưa cho mình tờ ticket cười đểu chúc mình:
- Have a nice day.
Bởi vậy hôm đó tui thấy nó đi mô tô vừa tấp vô sau đít xe tui là tui đề máy vọt đi để khỏi lôi thôi.
Nhưng thằng cảnh sát ôn hoàng nầy chắc hồi tối hôm đó nó bị vợ phạt nằm ngủ ngoài chuồng heo hay sao mà nó ác ôn côn đồ vô cùng. Tui chạy chưa quá 1 block đường là nó theo sau hụ còi bắt tui tấp vô đường. Thằng cảnh sát với khuôn mặt khó ưa nhưng lời nói nhẹ nhàng lịch sự theo cái kiểu giết người không gươm giáo:
- Registration and Driver´s license please!
Tui vừa mở học xe lấy cái giấy phép lưu hành rồi móc bóp đưa cái bằng lái xe vừa nhỏ nhẹ hỏi nó:
- Có chuyện gì mà xếp chận xe tui dzậy?
Thằng phải gió không thèm ngó ngàn đếm xỉa tới câu hỏi của tui nó cầm bằng lái xe đi trở lại chiếc mô tô của nó gọi điện về tổng đài, gọi đã một hồi nó trở lại chỗ tui đậu xe rồi đưa tôi một tờ ticket:
- Mầy ký vô đây.
Tui nổi dóa hỏi lại:
- Tao tội gì?
Nó cười đểu:
- Mầy không seat-belt.
Tui giận run muốn chửi vào mặt nó:
- Bộ mầy lọt tròng con mắt rồi sao mà hổng thấy xe tao có seat-belt tự động.
Nhưng thôi tui đang gấp tới rước thằng con mình vậy cho nên tui nhỏ nhẹ nói với nó:
- Xe tui có seat-belt tự động mà. Hể đề máy xe là nó tự động siết vô liền.
Thật ra thời buổi đó các hãng xe hơi chế cái seat-belt tự động chẳng có tác dụng gì cả, phía dưới bụng còn thêm một cái belt tay phải gài vô nữa như vậy mới đủ bộ tam sên. Bây giờ không còn thấy chiếc xe nào có cái seat-belt tự động nữa.
Lúc đó luật seat-belt mới vừa ban hành một vài năm nên đâu có ai gày dây phía dưới bụng vậy mà thằng cảnh sát ôn dịch đó nói tỉnh bơ:
- Mầy không có cài dây dưới.
Hồi xưa luật Ca-Li không phải là Primary seat-belt nó chỉ là Secondary thôi. Nói nôm na khi cảnh sát chận xe lại để phạt một tội gì đó thí dụ như chạy quá tốc độ, vượt đèn đỏ không ngừng ở bảng stop... thì nó mới phạt luôn cái vụ hổng có seat-belt chứ khơi khơi thì cảnh sát không được quyền chận xe về việc tài xế không seat-belt. Dzị mà thằng ôn dịch nầy cứ cho tui cái ticket không seat-belt thử hỏi có tức ói máu không chứ.
Vì vậy tui nhất định không ký tên nhận tộị.
Thằng Police cười đểu cán nói với tui:
- Nếu mầy cảm thấy mình vô tội thì ra toà mà cải với tao để cho ông tòa phân xử. Còn bây giờ nếu mầy không ký tên vô giấy phạt cũng không sao. Cứ đi đi tao sẽ gởi về nhà cho mầy.
- Tốt. Dzị làm ơn trả giấp phép lưu hành xe và bằng lái lại cho tui.
Thằng cảnh sát cười lớn lập lài lời tui:
- Trả bằng lái xe lại cho mầy hả? Ừ thì tao sẽ gởi nó một lượt với tờ ticket nầy vậy mầy cứ chờ đi nghen còn như muốn lấy lại bằng lái bây giờ thì ký tên vô đây. Mà ticket nầy chỉ có $20 thôi nếu mầy cảm thấy oan ức thì cứ ra tòa mà cải với tao.
Thiệt đúng là miệng nhà quan có gang có thép làm cảnh sát muốn nói sao thì nói hổng lẽ chỉ vì $20 mà bỏ công ăn việc làm lên tòa án cải lộn với nó hay sao, lại còn bị nó giữ bằng lái xe rủi chạy trên đường mà bị cảnh sát khác thổi nữa thì thêm rắc rối cuộc đời, cho nên tui đành nuốt hận mà ký tên nhận giấy phạt.
Bởi vậy tui mới nói cảnh sát nước nào cũng vậy, cũng có thằng có lát, thằng có lông ben chứ đừng tưởng xứ Mỹ cảnh sát nào cũng tốt, cũng đàng hoàng hết mà lầm to...
Một lần khác tui chở ông anh vợ từ Úc sang chơi. Trên đường lúc đó đang kẹt xe trước mặt tui là một chiếc xe hàng tổ chảng đang đậu chờ đèn đỏ tui lại đang tán phét với ông anh vợ nên đâu có nhìn thấy đèn xanh hay đỏ, hể thấy xe trước chạy là tui bò theo liền vì đường đang kẹt xe mà. Ai ngờ đèn đỏ bật lên lúc nào không hay làm tui bị kẹt giữa đường, xui cho tui chỗ đó lại có máy chụp hình. Cái máy thì nó đâu có biết thông cảm kẹt xe hay cố ý vượt đèn nên nó cứ chớp lên xẹt xẹt hai ba cái. Tui la thầm trong bụng:
- Chết cha rồi. Dính ticket là cái chắc.
Nhưng chưa hết xui vừa qua khỏi đèn xanh đỏ là bị xe cảnh sát phía sau chớp đèn rồi cái loa đáng ghét của nó vang lên bảo tui tấp vô lề. Lại cái màng chào hỏi chết người rồi cái thằng cảnh sát đáng ghét khác đưa cho tui cái ticket vượt đèn đỏ, tui năn nỉ cách gì nó cũng không tha nói cho nó biết máy chụp hình đã chụp rồi nó cũng không tin. Bố ơi có một cái lỗi vô tình mà tới 2 cái tickets thì đau còn hơn thiến.
Mang tâm trạng không vui vô chỗ làm. Thấy cái bảng mặt như cái bánh bao thiu của tui Tony hỏi:
- Bộ hồi tối nầy bị vợ cho nhịn đói rồi đuổi ra xe ngủ hay sao mà cái mặt bí xị vậy mậy?
Tui gượng cười trả lời với anh ta:
- Hôm qua xui quá chạy sau chiếc xe truck nó áng không nhìn thấy đèn đỏ nên bị 2 cái tickets một lượt, chắc là tiêu mất mấy trăm đồng chứ hổng chơi đâu.
Tony la lên:
- Thôi đừng có xạo mầy ơi. Hổng có thằng cảnh sát nào khùng điên cho mầy 2 cái tickets cùng một lỗi được đâu.
Tui bèn thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho anh ta nghe. Tony gật gù:
- Ừ thì mầy xui thiệt. Nhưng mầy hên là gặp được tao. Vậy để tao chỉ cho mầy 2 cách tốn tiền ít thôi, chọn cách nào là tùy mầy...
Nghe vậy tui mừng quá ngồi vểnh tai mà chờ nghe anh ta chỉ....
- Nầy nhé cách thứ nhất tự mầy xin ra toà Protest the ticket. Traffic court của San Francisco tại 850 đường Bryant. Đến đó người ta sẽ cho mầy cái hẹn để ra tòa nếu mầy thắng thì khỏi phải tốn đồng nào hết còn thua thì thì phải trả tiền ticket.
Cách thứ 2 thì mầy trả tiền trước cho luật sư người ta sẽ cải dùm mầy giá là $150 cho mỗi ticket bảo đảm thắng 100 % nếu không thắng sẽ hoàn tiền lại gấp đôi.
Vì tui bị 2 cái tickets cùng một lỗi nếu ra toà ăn chắc là sẻ được bỏ bớt 1 cái nên tui chọn cách thứ nhất.
Hơn tuần lễ sau thì sở cảnh sát gởi cho tui cái bao thơ dầy cộm trong đó có 3, 4 tấm hình bảng số xe phía trước, phía sau đều thấy rỏ rồi cả cái mặt mốc của tui đang cười cười với ông anh vợ cũng thấy rõ ràng không thể chối cải vào đâu được nữa...
Tui đem 2 cái tickets lên tòa xin protest. Người thư ký đưa cho một tờ giấy ghi lịch trình ngày giờ ra toà rồi tui tự chọn lấy ngày nào thuận tiện nhất cho mình để mà đi gặp 3 tòa quan lớn. Anh ta còn căn dặn đúng ngày đó phải có mặt để nghe phân xử nếu gì bất cứ lý do nào mà không đến được phải thông báo trước 72 giờ, còn như làm thinh thì coi như thua kiện chẳng những trả tiền ticket mà còn bị phạt $500 về tội giởn mặt với tòa án nói đến mà lại không đến.
Đến ngày hẹn tại Superior court of California tui tới Traffic Diviision. Bà cố cùng ơi trong phòng xử có cả trăm người chứ phải ít ỏi gì đâu. Mà không chỉ 1 phòng nó tới 3 phòng mới là ghê hồn. Mọi người tới trước cửa phòng dò xem coi tên mình nằm ở phòng nào để vào cho khỏi lộn tiệm.
Người ta xếp tên họ theo mẫu tự cho nên cũng dễ tìm. Coi đến phòng thứ 2 thì tui gặp tên mình 2 cái tickets đã được Dismissed 1 cái sau, tức là của thằng cảnh sát bị vô hiệu rồi chỉ còn đấu với cái máy chụp hình nữa mà thôi.
Đúng giờ khai tòa một chị cảnh sát điểm danh ai có mặt thì giơ tay lên. Sau khi nói 3 điều 4 chuyện chị ta cho biết.
Nếu như nhận tội không cần biết ticket đó bao nhiêu tiền chỉ cần nộp phạt $50 mà thôi, nếu không muốn bị Point thì đến Traffic school học 1 ngày sẽ được xóa tên, hoặc giả lên mấy trường trên internet học xong rồi thi lấy chứng chỉ gởi lên toà cũng được.
Còn nếu như muốn ăn thua đủ đòi gặp mặt quan toà mà bị xử thua kiện thì đống đủ 100% tiền phạt lại mất quyền được đi học.
Tui còn đang phân vân chưa biết tính sao thì thấy thiên hạ đã xếp một hàng dài òn để đi nhận tội rồi.
Ạ. Thì ra họ muốn ra toà chỉ cốt để được bớt tiền phạt mà thôi chứ không phải để ăn thua đủ với cảnh sát...
Hồi xưa tiền phạt rẻ tòa chỉ lấy $50 thôi, mỗi năm nếu bị phạt được đi học 1 lần. Bây giờ tiền phạt lên cao phải nộp 150 đồng thời gian được đi học cũng kéo dài ra18 tháng được học một lần.
Chắc có bạn đang thắc mắc:
- Nó phạt thì mặc nó mình không đống tiền phạt thì nó làm gì được mình cơ chứ?
Đừng có giởn mặt với chánh qyuền Mỹ mà khổ thân nghen.
Nếu là xe đậu nó gởi giấy phạt đến nhà của chủ xe. Trong vòng 1 tháng đầu không trả tiền phạt, tháng sau nó lên thêm $42 tiền trả trể, tháng kế nữa là $48 sau 2 tháng nó đưa qua nha lộ vận cộng vô tiền thuế lưu hành mà không đống thuế lưu hành thì xe nằm ụ chứ ló đầu ra đường thì bị cảnh sát nó tó liền tức thì... Còn như bị trên 5 cái tickets mà không trả tiền phạt thì nó Booting chiếc xe của mình mà người Việt Nam gọi là "xe bị còng". Muốn mở được cái còng đó chỉ có cảnh sát mà thôi.
Nếu chưa chịu trả nữa thì nó towing xe về đồn cảnh sát. Lúc đó chỉ còn nước bỏ xe luôn chứ chịu phạt hết nổi rồi...
Còn xe đang chạy trên đường mà bị ticket, lại làm lì không đống tiền thì còn chết lớn nữa, hình như hổng có ai dám giởn mặt cái chuyện nầy hết...
Bởi vậy mà các tài xế ở xứ Mỹ nầy có muốn chạy xe ẩu cũng không dám làm ẩu là vậy đó chứ có phải tử tế gì đâu mà khen lấy khen để... thiệt là mắc cười quá đi haha...
Lanh Nguyễn
Xin phép sư bá cho đệ tử post cái comment quá vui nầy lên đây cho bạn đọc KT thưởng thức nghen.
Trả lờiXóaTui tiếp với cô 5, ở Montreal còn nhiều cách làm tiền của thành phố bằng cách phạt xe đậu không đúng chỗ. Ngoài cảnh sát còn nhân viên biên phạt của thành phố nữa, đậu sái chỗ, đậu không đúng giờ giấc được ấn định là chạy trời không khỏi nắng, lảnh giấy phạt khoản 70$ không trừ điểm bàng lái xe.
1- Mỗi con đường đều ghi giờ xe rửa đường của thành phố, không dời xe thì lảnh giấy.
2- Đa số đường ở Montreal đều có đường dành riêng cho xe đạp, đậu lố qua đường nầy lảnh giấy.
3- Phải tránh xe đạp ít nhứt 2 m, nếu không lảnh giấy.
4- Xe đậu trên đường dốc, bánh xe trước phải bẻ vô lề để tránh xe tuột dốc, nếu không lảnh giấy.
5- Một số đường chánh để những người ở ngoại Ô vô thành phố làm việc, buổi sáng phải dời xe qua bên kia đường và buổi chiều dời ngược lại. Quên là lảnh giấy.
Tui ở ngay trên con đường chánh, xe để trong garage không thành vấn đề; nhưng mỗi lần tui đi chợ về là tui đậu xe ở ngoài đường rồi đem đồ vô nhà, xong mới đem xe vô garage. Có một hôm,đêm đồ vô nhà xong, Bề trên nhờ làm một số việc nhà.Làm xong là Bề trên kêu đi ăn cơm. ăn cơm xong là tui đánh một giấc trưa đã đời không mộng mị. Tới chừng thức giấc nhìn ra cửa sổ thấy một chiếc xe lảnh một giấy phạt. Tui chắc lưởi tội nghiệp cho chủ của chiếc xe nầy. Lát sau gặp Bề trên tui mới nói không biết chiếc xen ào đậu ở trước cửa nhà mình lảnh giấy phạt. Bề trên te te đi ra coi thì tui nghe Bề trên hét lên:
Ông ơi, xe của ông chớ xe của ai mà tội nghiệp, thiệt hết sức nói .....
Câu chuyện vui nhỉ? Thì ra LN cũng quên đầu quên đuôi mắc ớn luôn , dưới quê mình gọi là " té giếng "
Trả lờiXóaMà bề trên cũng hiền thiệt , HT nghĩ có lẽ tại vì nàng sai mần công chiện nhiều quá nên mới ra cớ sự
Cho HT hỏi thêm nè , sau lần đó anh chàng có còn bị té giếng như vậy nữa hông ?
Comment cho vui nha chứ không có ý trêu LN đâu nha ! Mà HT nghĩ LN đã kể câu chuyên ấy ra là chấp nhân thương đau hi hi ....
Hoàng Thị ơi!
Trả lờiXóaCái comment trên đây là của sư bá tui đã viết trong mail. Ông ấy trên 8 bó rồi. Chuyện quên trước quên sau là dĩ nhiên. Tui mới có 6 bó mà chuyện quên cũng không thua sư bá mình bao nhiêu đâu.
Sorry nha
Trả lờiXóaHT trông gà quá cuốc đau nghỉ là sư bá cua LN
Chit rồi ! HT mới 5 bó mấy mà cũng té giếng
Buồn quá ....
Chuyện trông gà ra cuốc cũng thường thôi, ai mà hổng có, đâu có thể vì nhìn lộn mà nói "tiếng gié"chỉ khi nào nhìn người khác mà tưởng là pề trên của mình thì mới có chuyện lớn.
Trả lờiXóaMà hình như trên 5 bó người ta bắt đầu hơi quên trước quên sau rồi. Bởi dzị cần phải cố công tạo việc làm cho bộ óc, không thôi nó mau thoái hóa lắm đó bạn NXHT ạ.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa