Truyên ngắn của Lanh Nguyễn
Khách sạn Ruby 3 nằm trên đường Nguyễn Thái Bình, phòng ốc khang trang sạch sẽ, giá cả cũng phải chăng, giao thông tiện lợi, chỉ cần xuống đường thả bộ trên đại lộ Phó Đức Chính là vào được chợ Bến Thành. Nơi mà du khách ngoại quốc khi đến Việt Nam không thể bỏ qua.
Chợ Bến Thành còn là biểu tượng của người Việt lưu vong ở những thành phố lớn trên thế giới.
Chợ có 4 cửa Đông,Tây, Nam, Bắc. Bạn có thể vào bất cứ một cửa nào rồi đi ra bằng cửa khác cũng không sao.
Nghe nói ngày xưa, những người bán hàng trong chợ, nói thách trên trời dưới đất, gạt gẫm dân lạ, tứ xứ không thương tiếc, hỏi giá hàng mà không trả giá, làm thinh bỏ đi, có thể bị chửi cả 3 đời tổ tông, còn như ngứa miệng trả giá thì bị "bé cái lầm" là chuyện thường. Bây giờ, tuy chưa bằng các nước trên thế giới nhưng cũng đỡ hơn rất nhiều, giá cả niêm yết rõ ràng, người bán hàng tuy có chào hỏi, sốt sắng hơn trước, nhưng hình như tiếng CÁM ƠN họ chưa học thuộc.
Trong chợ thì đủ cả các mặt hàng, kể cả ẩm thực, thượng vàng, hạ cám cái gì cũng có. Khách hàng thì đa dạng đủ cả hạng người, cũng có không ít người ngoại quốc, cho nên những câu chào hàng, ngã giá bằng tiếng Anh ào ào tuôn ra, là chuyện bình thường.
Long và Trí đang thả bộ xem sinh hoạt của chợ. Trí hỏi:
- Mình mua cái gì đem về cúng thằng Mỹ đây?
Long cười cười trả lời:
- Mua cái gì đây ta? Trái cây, bánh kẹo, hột điều, cà phê, trà... Cái gì tao cũng nghi họ tẩm hóa chất độc hại cả. Hay là về dưới đưa tiền nhờ bà xã nó đi mua, dù vì dân bản xứ cũng rành hơn mình.
- Vậy cũng được. Mà mầy đem rượu gì về cúng nó vậy?
- Cúng thôi mà, tao order cho nó một cặp Johnny Walker Double Black, cũng muốn thử mua Blue label nhưng mà thấy mắc quá nên thôi. Còn mầy thế nào?
Trí cười hì hì:
- Tao à, rượu nào uống cũng ngon, cũng say, cũng xỉn hết, cái quan trọng là uống với ai chứ không phải uống rượu gì, nhưng mà nó khoái Remy Martin thì tao mua cho nó. Ê! Mầy có định kéo "Phước già" theo không vậy?
- Chắc phải hú nó một tiếng, còn đi hay không thì tùy nó. Mình ghé Cần Thơ kéo luật sư Út với Thanh đi luôn cho vui. Tao gọi thằng Chiến rồi, nó nói "chừng nào tụi mình về tới Sài Gòn thì cho nó hay" nó sẽ theo tàu siêu tốc đi vô, thằng Tấn với bầu Công thì sẵn sàng ứng chiến "Hai cà nhắc" với Ba Hiền thì khi nào mình khởi hành sẽ thông báo.
- Vậy còn Bác sĩ Tường im hơi lặng tiếng bấy lâu nay, mầy tính xem có cho nó biết không? Còn thằng Lục nữa, chừng nào mới nói cho nó nghe mình về tới rồi?
- Mướn xe xong thì cho thằng Lục hay, để xem coi nó muốn theo mình vô thăm em Ngà trước khi đi cưới Kim Hoa không. Nếu chỉ từ giả em Ngà thôi thì tụi mình chờ nó rồi ghé thăm nàng luôn một lượt, còn như nó lèn èn thì cho nó ở lại Ô Môn một mình, tụi mình về cúng thằng Mỹ. Bác sĩ Tường nhà tại chợ về tới đó cho hay cũng chưa muộn mà...
Chiếc xe Mercedes 16 chỗ chạy bon bon trên quốc lộ 80, trực chỉ về miền Tây quê hương sông nước. Phước hỏi:
- Đi có 3 thằng tụi mầy mướn chi chiếc xe to đùng vậy? Dư tiền à?
Trí phân trần:
- Không phải 3 đứa đâu bạn, xuống Cần Thơ rước thêm mấy trự nữa, về Tân Hiệp còn cả đống, chiếc nầy mới đủ chỗ để đưa tụi mình vô ra Rạch Giá chơi chứ.
Ba người bạn già cùng anh tài xế trẻ đấu láo tưng bừng về cuộc sống hiện tại, về xã hội suy đồi, đạo đức xuống cấp thì điện thoại reo vang.
- A lô!
Long chưa kịp hỏi ai đó, thì đầu giây bên kia Lục chửi tới tấp:
- Hai thằng ôn dịch nầy, người ta nói nhứt quỷ, nhì ma thứ ba học trò còn tụi mầy hai thằng già, đầu hai thứ tóc mà phá còn hơn đám học trò. Sao nói không về bây giờ lại lết xác tới đây là thế nào hả? Đã vậy còn bày đặt ra điều kiện nầy nọ nữa, chán tụi mầy quá đi.
Long cười lớn:
- Chán thì cũng ráng chịu cho quen, tụi tao khoảng 2 giờ nữa thì tới Cần Thơ, mầy mà chậm chạp không tới kịp thì tụi tao sẽ đến nhà em Ngà trước. À! Có Phước già đi nữa nè, có muốn nói chuyện với nó không? Hay để về tới chỗ rồi cho thần men nói dùm luôn?
- Thôi tao sắp lên xe Phương Trang rồi cũng khoảng hơn 2 giờ nữa thì tới Cần Thơ. Chuyện Phước già còn nhiều thời gian để nói mà. Tụi mầy phải chờ tao tới, lộn xộn vô nhà em Ngà trước là biết tay tao đó nghe không?
Vừa buôn phone chưa kịp cất vào túi để tham gia cuộc đấu láo, thì chuông lại reng tiếp:
- Gì nữa đây? Bộ sợ tụi tao vô nhà em Ngà trước thiệt à?
Đầu giây bên kia giọng Thanh trả lời:
- Thanh đây? Anh tưởng ai mà nhắc tới em Ngà vậy?
- Còn ai trồng khoai đất nầy mà hỏi, lão Lục nhà ta đang lên xe Phương Trang, nó sẽ tới bến xe thành phố Cần Thơ cùng lúc với tụi nầy cũng không chừng. Chỗ bạn sao rồi?
Thanh cười hì, hì:
- Có sao đâu. Lâu lâu nghỉ xả hơi, đi chơi ít hôm cho đời bớt khổ mà. Nói chơi thôi tôi với anh Út sẵn sàng "theo chàng" về quê một chuyến. Tụi tôi có cho Thao biết, mình ngày mai đi cúng anh Mỹ cũng thông báo cho chị Thu Hồng rồi. Coi như mọi chuyện xếp đặt ổn thỏa chỉ chờ mấy anh tới là vọt thôi.
- Vậy lát nữa gặp, tụi mình tới cầu Cổ Cò rồi, chắc là tới thẳng nhà bạn, sau đó ra bến xe rước thằng Lục, vậy thôi nghen.
Long chưa kịp tham gia chuyện đấu khẩu của ba người thì chuông lại tiếp tục reo:
- Một chút nữa là gặp rồi, làm gì mà gọi hoài thế bạn?
- Ai gọi hồi nào mà bảo là gọi hoài? Ba Hiền nè. Chừng nào về tới đây mà sao êm ru bà rù vậy? Nói để tụi nầy còn chuẩn bị nấu nướng nữa chứ.
- Xin lỗi nghe bạn vàng. Tưởng là lão Thanh, nhưng mà nấu nướng làm gì cho mệt xác, gọi nhà hàng đặt đại 2 bàn là được rồi, họ nấu xong đem tới cho mình, tàn cuộc chiến họ đến thu dọn, không làm phiền mấy "cựu hoa khôi" để khỏi lôi thôi khỏi nghe phàn nàn. Ngày mai chừng nào xe khởi hành thì mình thông báo, còn bây giờ thì cho mình đấu láo với 3 thằng kia.
- Đang bàn chuyện gì mà hào hứng vậy?
- Thì chuyện giàn khoan dầu rút đi rồi có trở lại không đó mà.
Ba Hiền xì một tiếng:
- Tưởng chuyện gì, cái đó bàn chi cho mệt vậy? Nhà nước mình làm thinh thì nó không những trở lại một mình mà còn kéo theo bầu bàn thê tử cả đống nữa là đằng khác.
- Vậy cho nên tụi nầy mới bàn xem, dân mình phải làm sao cho nhà nước đừng làm thinh mà phải thưa tụi nó tới bến. Mình mà êm, êm nó tưởng dễ ăn không chừng lấn tới Vũng Tàu nữa là đằng khác.
- Ừ! Thì bàn chơi cho vui đi chứ làm thì ai sẽ làm? Làng chàng, lạng quạng coi chừng vô nhà đá bốc lịch cho coi....
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự 91 đường Ngô Quyền. Chưa ai kịp xuống xe thì Thanh và Út chạy ra mở cửa. Mọi người ôm nhau tay bắt mặt mừng, cuộc hội ngộ sau gần nửa thế kỹ phân chia. Những câu chào hỏi, những lời nhận xét về dung nhan tàn tạ của nhau kể hoài không hết... Một lúc sau Thanh nói:
- Thôi các anh vào nhà rửa mày rửa mặt rồi chỉnh sửa lại nhan sắc của mình đi, còn phải ra bến xe đón anh Lục chứ. Để ảnh chờ lâu coi chừng bị cự à...
Thanh chưa dứt lời thì chuông reng. Đầu giây bên kia Lục réo:
- Tụi mầy tới đâu rồi? Tao đang chờ ở bến xe đó nghen.
Chiếc Mer vừa quẹo vào bến xe đò Phương Trang thì Trí la lên:
- Ê! Tụi mầy nhìn kỹ xem đứa nào giống thằng Lục đang ngồi với một bà mặc áo đỏ. Già không già, trẻ không trẻ chả lẽ là con Ngà sao?
Cả bọn nhao nhao lên:
- Đâu, đâu? Ngồi chỗ nào vậy?
- Bàn bìa trong quán cà phê bên đường đó, chớ còn đâu nữa?
Xe dừng lại. Đoàn người nhảy xuống tất cả. Đích thị là Lục đang ngồi với cô Ngà. Thời gian hơn bốn chục năm đã biến một hoa khôi thành một thiếu phụ già thì không già lắm, mà trẻ thì không thể gọi là trẻ được dù sao thì cũng còn phản phất chút xíu nét đẹp của ngày xưa, nhưng thời gian đã phủ đầy nét phong sương cho nên không thể không công nhận là nàng đã già đi quá nhiều.
Mọi người tay bắt mặt mừng thăm hỏi nhau sau thời gian xa cách quá lâu. Cuối cùng rồi Thanh cũng lên tiếng hỏi:
-Mấy anh định xem chương trình của tụi mình sắp tới thế nào đây?
Cả đám đều nhìn Long:
- Để cho thằng nhiều chuyện đó tính sao thì tính đi.
Long la làng:
- Tụi mầy làm biếng thì thôi, còn làm bộ nhường nữa. Nhưng mà chương trình của tụi mình tao tính như thế nầy. Thanh làm ơn gọi đặt chỗ trên nhà hàng nổi có ca nhạc, nhớ dặn họ chừa hai chỗ yên tịnh phía trước, cách xa sân khấu một tí, còn tụi mình thì ngồi bàn kế. Khách sạn thì đặt 3 phòng, tụi mình 2 phòng còn phòng kia cho người ta ngồi nhìn nhau mà tâm tình. Sáng mai thì mình đi sớm về dưới cúng thằng Mỹ. Vậy xin hỏi Ngà có muốn đi theo tụi nầy về thăm lại quê mình chơi không?
Ngà buồn bả trả lời:
- Hôm nay gặp lại mấy anh sau bao nhiêu năm xa cách, vậy là mãn nguyện lắm rồi. Tiễn đưa ngàn dậm cuối cùng cũng sẽ chia tay. Số của tụi em mỗi người một ngả thì mới sống thọ. Sống để nhớ nhau coi vậy mà vui hơn những cặp ở chung để rồi tối ngày cứ gây lộn hoài.
- Thì đúng vậy mà. Thằng Lục thường nói "Tụi tao nhìn nhau cũng là hạnh phúc lắm rồi". Vậy thì tối nay sau khi ăn uống nghe ca nhạc xong hai người cứ ngồi nhìn nhau tới sáng đi nghen. Không ai thèm quấy rầy hai người đâu...
(Chuyện gì đã xảy ra sau đêm hôm đó, các bạn muốn biết cứ gọi điện thoại mà hỏi lảo Lục nhà ta ha ha!! Số máy là 832-728-....)
Bẵng đi cả năm sau. Rồi một đêm lạnh của mùa đông Long còn đang cuộn mình trong chăn ấm thì điện thoại reng um trời. Pề trên giục:
- Điện thoại anh reng quá kìa sao hổng chịu bắt máy?
Cực chẳng đả Long phải ngồi dậy vói tay cầm cái điện thoại thấy số lạ từ Việt Nam anh lè nhè hỏi:
- Xin lỗi ai ở đầu dây bên kia vậy?
- Ba Hiền nè! Không nhận ra tiếng nói sao?
Mấy năm trước hể điện thoại từ Việt Nam gọi qua là "y như rằng" bên nhà có chuyện. Không má chàng bịnh thì cô, hoặc chú hay là anh em con cháu bà con...Cho nên anh rất sợ khi bắt điện thoại vào lúc nửa đêm. Bây giờ má anh qua đời đã lâu, mấy chú mấy cô cũng giã từ dương thế nên lâu lắm không thấy người ở Việt Nam gọi qua.
Nghe tiếng Ba Hiền Long mừng rỡ trả lời:
-Sao? Khỏe hông bạn? Lúc nầy làm ăn ra sao? Có gì vui vẻ mới lạ không? Kể cho nghe với coi.
Ba Hiền cười hề hề:
- Tui thì lúc nào mà hổng khoẻ? Còn ở Việt Nam mình ai cũng giống nhau, có mần thì họa may mới có bữa ăn, đôi khi mần chỉ đủ cho các quan bóc lủm còn mình thì hổng được ăn bữa nào hết.. Chuyện vui thì làm gì có chỉ có chuyện nầy ngộ lắm nè nên tui mới gọi điện nhờ anh nói giúp.
- Chuyện gì mà phải nhờ tới "kẻ ở miền xa" nầy dzị bạn? Đâu nói thử nghe coi mình có giúp được gì không nào?
Ba Hiền thở ra những làn hơi chán nản:
- Chuyện thiên hạ ở đời mà. Ông còn nhớ năm rồi đám cưới lão Lục xong tụi mình trở về nhà tui đánh trận chiến "giã từ vũ khí" không?
- Nhớ chớ. Hôm đó đứa nào cũng chơi xả láng sáng về sớm nên vui quá trời, quá đất làm tui xỉn nằm liệt giường tới ngày hôm sau còn dậy không nổi nữa mà.
-Vậy hôm đó ông còn nhớ mình đã nói cái gì hông?
Long cười hì hì:
- Trời ơi! Nhậu cả ngày trời "gụ nói" biết bi nhiêu chuyện làm sao mà tui nhớ hết được? Bạn hỏi ngặt nghèo quá đi.
- Nhưng cái chuyện mà ông nhắc đi nhắc lại nhiều lần nhất là vụ lảo Lục cần phải bảo lãnh bà Kim Hoa sang Mỹ còn như anh ta không chịu bảo lãnh thì thế nào hai người cũng hát bài " Anh đường anh, Em đường em"
Long cười lớn:
- Chuyện đó thì tui lúc nào cũng nhớ bởi vì đó là một sự thật phủ phàng mà. Sao? Bộ bây giờ nó tới rồi hả? Cho nên bạn mới thông báo cho mình chứ gì...
- Ông nói đúng bon. Lục về lần nầy Kim Hoa đã hát bài "Thôi anh về đi".
Lão ta buồn tình quá đến nhà tui nhậu li bì. Xỉn xỉn rồi y còn rủ tui đi Ô Môn đòi vợ cũ. Tui nói cách mấy anh ấy cũng nằng nặt đòi sáng nầy đi liền. Vậy ông làm ơn khuyên anh ta vài lời coi y có đổi ý không chứ tui đành chịu bó tay chấm cơm rồi.
Dù biết trước chuyện phải đến thì nó sẽ đến, nhưng khi nghe tin vợ chồng Lục chia tay quá sớm Long cũng cảm thấy bất nhẫn trong lòng.
Vẫn biết hôn nhân không đặt căn bản trên tình yêu mà nó chỉ dựa trên những điều kiện ràng buộc với nhau sớm muộn gì thì cũng đứt.
Dẩu biết tình đầu muôn thuở đều khó thể quên, vết thương dù đã lành lâu năm nhưng trời trở đông thường hay bị nhức nhối.
Nhưng Long biết rõ tánh bạn mình nó không bao giờ phá nhà người khác để trả thù đời, cho dù nhà nó đôi khi bị người ta châm lửa đốt....
Long chưa kịp lên tiếng trấn an Ba Hiền thì tiếng léo nhéo của Lục vang lên:
- Ông gọi cái thằng có cái miệng xui xẻo đó làm chi dzị? Đúng là miệng nó ăn mắm ăn muối nên nói đâu trúng đó. Thôi tui hổng đi Ô Môn đâu. Ngày mai tui sẻ xuống An Biên thọ giáo thằng Gác. Hay là nhờ nó làm mai cho một em nào giống vợ nó rồi tui dọn về ở gần nó mở thêm một cái trại nuôi heo nữa. Tiện thể xây luôn một cái lò nấu rượu đế, để có rượu ngon không trộn thuốc độc cho bạn bè nhậu chơi.
Tui định nói thêm vài câu:
- "Nhà nào cũng có bài toán khó giải". Hay câu "Ở trong chăn mới biết chăn có rận" hay là: "Thấy dzị mà hông phải dzị đâu nghen" . Nhưng lại sợ nó đổ thừa miệng tui ăn mắm ăn muối nên đành thôi.
Thiệt đúng là số trời mà. Mô Phật! Thiện tai! Thiện tai...
Lanh Nguyễn
Khách sạn Ruby 3 nằm trên đường Nguyễn Thái Bình, phòng ốc khang trang sạch sẽ, giá cả cũng phải chăng, giao thông tiện lợi, chỉ cần xuống đường thả bộ trên đại lộ Phó Đức Chính là vào được chợ Bến Thành. Nơi mà du khách ngoại quốc khi đến Việt Nam không thể bỏ qua.
Chợ Bến Thành còn là biểu tượng của người Việt lưu vong ở những thành phố lớn trên thế giới.
Chợ có 4 cửa Đông,Tây, Nam, Bắc. Bạn có thể vào bất cứ một cửa nào rồi đi ra bằng cửa khác cũng không sao.
Nghe nói ngày xưa, những người bán hàng trong chợ, nói thách trên trời dưới đất, gạt gẫm dân lạ, tứ xứ không thương tiếc, hỏi giá hàng mà không trả giá, làm thinh bỏ đi, có thể bị chửi cả 3 đời tổ tông, còn như ngứa miệng trả giá thì bị "bé cái lầm" là chuyện thường. Bây giờ, tuy chưa bằng các nước trên thế giới nhưng cũng đỡ hơn rất nhiều, giá cả niêm yết rõ ràng, người bán hàng tuy có chào hỏi, sốt sắng hơn trước, nhưng hình như tiếng CÁM ƠN họ chưa học thuộc.
Trong chợ thì đủ cả các mặt hàng, kể cả ẩm thực, thượng vàng, hạ cám cái gì cũng có. Khách hàng thì đa dạng đủ cả hạng người, cũng có không ít người ngoại quốc, cho nên những câu chào hàng, ngã giá bằng tiếng Anh ào ào tuôn ra, là chuyện bình thường.
Long và Trí đang thả bộ xem sinh hoạt của chợ. Trí hỏi:
- Mình mua cái gì đem về cúng thằng Mỹ đây?
Long cười cười trả lời:
- Mua cái gì đây ta? Trái cây, bánh kẹo, hột điều, cà phê, trà... Cái gì tao cũng nghi họ tẩm hóa chất độc hại cả. Hay là về dưới đưa tiền nhờ bà xã nó đi mua, dù vì dân bản xứ cũng rành hơn mình.
- Vậy cũng được. Mà mầy đem rượu gì về cúng nó vậy?
- Cúng thôi mà, tao order cho nó một cặp Johnny Walker Double Black, cũng muốn thử mua Blue label nhưng mà thấy mắc quá nên thôi. Còn mầy thế nào?
Trí cười hì hì:
- Tao à, rượu nào uống cũng ngon, cũng say, cũng xỉn hết, cái quan trọng là uống với ai chứ không phải uống rượu gì, nhưng mà nó khoái Remy Martin thì tao mua cho nó. Ê! Mầy có định kéo "Phước già" theo không vậy?
- Chắc phải hú nó một tiếng, còn đi hay không thì tùy nó. Mình ghé Cần Thơ kéo luật sư Út với Thanh đi luôn cho vui. Tao gọi thằng Chiến rồi, nó nói "chừng nào tụi mình về tới Sài Gòn thì cho nó hay" nó sẽ theo tàu siêu tốc đi vô, thằng Tấn với bầu Công thì sẵn sàng ứng chiến "Hai cà nhắc" với Ba Hiền thì khi nào mình khởi hành sẽ thông báo.
- Vậy còn Bác sĩ Tường im hơi lặng tiếng bấy lâu nay, mầy tính xem có cho nó biết không? Còn thằng Lục nữa, chừng nào mới nói cho nó nghe mình về tới rồi?
- Mướn xe xong thì cho thằng Lục hay, để xem coi nó muốn theo mình vô thăm em Ngà trước khi đi cưới Kim Hoa không. Nếu chỉ từ giả em Ngà thôi thì tụi mình chờ nó rồi ghé thăm nàng luôn một lượt, còn như nó lèn èn thì cho nó ở lại Ô Môn một mình, tụi mình về cúng thằng Mỹ. Bác sĩ Tường nhà tại chợ về tới đó cho hay cũng chưa muộn mà...
Chiếc xe Mercedes 16 chỗ chạy bon bon trên quốc lộ 80, trực chỉ về miền Tây quê hương sông nước. Phước hỏi:
- Đi có 3 thằng tụi mầy mướn chi chiếc xe to đùng vậy? Dư tiền à?
Trí phân trần:
- Không phải 3 đứa đâu bạn, xuống Cần Thơ rước thêm mấy trự nữa, về Tân Hiệp còn cả đống, chiếc nầy mới đủ chỗ để đưa tụi mình vô ra Rạch Giá chơi chứ.
Ba người bạn già cùng anh tài xế trẻ đấu láo tưng bừng về cuộc sống hiện tại, về xã hội suy đồi, đạo đức xuống cấp thì điện thoại reo vang.
- A lô!
Long chưa kịp hỏi ai đó, thì đầu giây bên kia Lục chửi tới tấp:
- Hai thằng ôn dịch nầy, người ta nói nhứt quỷ, nhì ma thứ ba học trò còn tụi mầy hai thằng già, đầu hai thứ tóc mà phá còn hơn đám học trò. Sao nói không về bây giờ lại lết xác tới đây là thế nào hả? Đã vậy còn bày đặt ra điều kiện nầy nọ nữa, chán tụi mầy quá đi.
Long cười lớn:
- Chán thì cũng ráng chịu cho quen, tụi tao khoảng 2 giờ nữa thì tới Cần Thơ, mầy mà chậm chạp không tới kịp thì tụi tao sẽ đến nhà em Ngà trước. À! Có Phước già đi nữa nè, có muốn nói chuyện với nó không? Hay để về tới chỗ rồi cho thần men nói dùm luôn?
- Thôi tao sắp lên xe Phương Trang rồi cũng khoảng hơn 2 giờ nữa thì tới Cần Thơ. Chuyện Phước già còn nhiều thời gian để nói mà. Tụi mầy phải chờ tao tới, lộn xộn vô nhà em Ngà trước là biết tay tao đó nghe không?
Vừa buôn phone chưa kịp cất vào túi để tham gia cuộc đấu láo, thì chuông lại reng tiếp:
- Gì nữa đây? Bộ sợ tụi tao vô nhà em Ngà trước thiệt à?
Đầu giây bên kia giọng Thanh trả lời:
- Thanh đây? Anh tưởng ai mà nhắc tới em Ngà vậy?
- Còn ai trồng khoai đất nầy mà hỏi, lão Lục nhà ta đang lên xe Phương Trang, nó sẽ tới bến xe thành phố Cần Thơ cùng lúc với tụi nầy cũng không chừng. Chỗ bạn sao rồi?
Thanh cười hì, hì:
- Có sao đâu. Lâu lâu nghỉ xả hơi, đi chơi ít hôm cho đời bớt khổ mà. Nói chơi thôi tôi với anh Út sẵn sàng "theo chàng" về quê một chuyến. Tụi tôi có cho Thao biết, mình ngày mai đi cúng anh Mỹ cũng thông báo cho chị Thu Hồng rồi. Coi như mọi chuyện xếp đặt ổn thỏa chỉ chờ mấy anh tới là vọt thôi.
- Vậy lát nữa gặp, tụi mình tới cầu Cổ Cò rồi, chắc là tới thẳng nhà bạn, sau đó ra bến xe rước thằng Lục, vậy thôi nghen.
Long chưa kịp tham gia chuyện đấu khẩu của ba người thì chuông lại tiếp tục reo:
- Một chút nữa là gặp rồi, làm gì mà gọi hoài thế bạn?
- Ai gọi hồi nào mà bảo là gọi hoài? Ba Hiền nè. Chừng nào về tới đây mà sao êm ru bà rù vậy? Nói để tụi nầy còn chuẩn bị nấu nướng nữa chứ.
- Xin lỗi nghe bạn vàng. Tưởng là lão Thanh, nhưng mà nấu nướng làm gì cho mệt xác, gọi nhà hàng đặt đại 2 bàn là được rồi, họ nấu xong đem tới cho mình, tàn cuộc chiến họ đến thu dọn, không làm phiền mấy "cựu hoa khôi" để khỏi lôi thôi khỏi nghe phàn nàn. Ngày mai chừng nào xe khởi hành thì mình thông báo, còn bây giờ thì cho mình đấu láo với 3 thằng kia.
- Đang bàn chuyện gì mà hào hứng vậy?
- Thì chuyện giàn khoan dầu rút đi rồi có trở lại không đó mà.
Ba Hiền xì một tiếng:
- Tưởng chuyện gì, cái đó bàn chi cho mệt vậy? Nhà nước mình làm thinh thì nó không những trở lại một mình mà còn kéo theo bầu bàn thê tử cả đống nữa là đằng khác.
- Vậy cho nên tụi nầy mới bàn xem, dân mình phải làm sao cho nhà nước đừng làm thinh mà phải thưa tụi nó tới bến. Mình mà êm, êm nó tưởng dễ ăn không chừng lấn tới Vũng Tàu nữa là đằng khác.
- Ừ! Thì bàn chơi cho vui đi chứ làm thì ai sẽ làm? Làng chàng, lạng quạng coi chừng vô nhà đá bốc lịch cho coi....
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự 91 đường Ngô Quyền. Chưa ai kịp xuống xe thì Thanh và Út chạy ra mở cửa. Mọi người ôm nhau tay bắt mặt mừng, cuộc hội ngộ sau gần nửa thế kỹ phân chia. Những câu chào hỏi, những lời nhận xét về dung nhan tàn tạ của nhau kể hoài không hết... Một lúc sau Thanh nói:
- Thôi các anh vào nhà rửa mày rửa mặt rồi chỉnh sửa lại nhan sắc của mình đi, còn phải ra bến xe đón anh Lục chứ. Để ảnh chờ lâu coi chừng bị cự à...
Thanh chưa dứt lời thì chuông reng. Đầu giây bên kia Lục réo:
- Tụi mầy tới đâu rồi? Tao đang chờ ở bến xe đó nghen.
Chiếc Mer vừa quẹo vào bến xe đò Phương Trang thì Trí la lên:
- Ê! Tụi mầy nhìn kỹ xem đứa nào giống thằng Lục đang ngồi với một bà mặc áo đỏ. Già không già, trẻ không trẻ chả lẽ là con Ngà sao?
Cả bọn nhao nhao lên:
- Đâu, đâu? Ngồi chỗ nào vậy?
- Bàn bìa trong quán cà phê bên đường đó, chớ còn đâu nữa?
Xe dừng lại. Đoàn người nhảy xuống tất cả. Đích thị là Lục đang ngồi với cô Ngà. Thời gian hơn bốn chục năm đã biến một hoa khôi thành một thiếu phụ già thì không già lắm, mà trẻ thì không thể gọi là trẻ được dù sao thì cũng còn phản phất chút xíu nét đẹp của ngày xưa, nhưng thời gian đã phủ đầy nét phong sương cho nên không thể không công nhận là nàng đã già đi quá nhiều.
Mọi người tay bắt mặt mừng thăm hỏi nhau sau thời gian xa cách quá lâu. Cuối cùng rồi Thanh cũng lên tiếng hỏi:
-Mấy anh định xem chương trình của tụi mình sắp tới thế nào đây?
Cả đám đều nhìn Long:
- Để cho thằng nhiều chuyện đó tính sao thì tính đi.
Long la làng:
- Tụi mầy làm biếng thì thôi, còn làm bộ nhường nữa. Nhưng mà chương trình của tụi mình tao tính như thế nầy. Thanh làm ơn gọi đặt chỗ trên nhà hàng nổi có ca nhạc, nhớ dặn họ chừa hai chỗ yên tịnh phía trước, cách xa sân khấu một tí, còn tụi mình thì ngồi bàn kế. Khách sạn thì đặt 3 phòng, tụi mình 2 phòng còn phòng kia cho người ta ngồi nhìn nhau mà tâm tình. Sáng mai thì mình đi sớm về dưới cúng thằng Mỹ. Vậy xin hỏi Ngà có muốn đi theo tụi nầy về thăm lại quê mình chơi không?
Ngà buồn bả trả lời:
- Hôm nay gặp lại mấy anh sau bao nhiêu năm xa cách, vậy là mãn nguyện lắm rồi. Tiễn đưa ngàn dậm cuối cùng cũng sẽ chia tay. Số của tụi em mỗi người một ngả thì mới sống thọ. Sống để nhớ nhau coi vậy mà vui hơn những cặp ở chung để rồi tối ngày cứ gây lộn hoài.
- Thì đúng vậy mà. Thằng Lục thường nói "Tụi tao nhìn nhau cũng là hạnh phúc lắm rồi". Vậy thì tối nay sau khi ăn uống nghe ca nhạc xong hai người cứ ngồi nhìn nhau tới sáng đi nghen. Không ai thèm quấy rầy hai người đâu...
(Chuyện gì đã xảy ra sau đêm hôm đó, các bạn muốn biết cứ gọi điện thoại mà hỏi lảo Lục nhà ta ha ha!! Số máy là 832-728-....)
Bẵng đi cả năm sau. Rồi một đêm lạnh của mùa đông Long còn đang cuộn mình trong chăn ấm thì điện thoại reng um trời. Pề trên giục:
- Điện thoại anh reng quá kìa sao hổng chịu bắt máy?
Cực chẳng đả Long phải ngồi dậy vói tay cầm cái điện thoại thấy số lạ từ Việt Nam anh lè nhè hỏi:
- Xin lỗi ai ở đầu dây bên kia vậy?
- Ba Hiền nè! Không nhận ra tiếng nói sao?
Mấy năm trước hể điện thoại từ Việt Nam gọi qua là "y như rằng" bên nhà có chuyện. Không má chàng bịnh thì cô, hoặc chú hay là anh em con cháu bà con...Cho nên anh rất sợ khi bắt điện thoại vào lúc nửa đêm. Bây giờ má anh qua đời đã lâu, mấy chú mấy cô cũng giã từ dương thế nên lâu lắm không thấy người ở Việt Nam gọi qua.
Nghe tiếng Ba Hiền Long mừng rỡ trả lời:
-Sao? Khỏe hông bạn? Lúc nầy làm ăn ra sao? Có gì vui vẻ mới lạ không? Kể cho nghe với coi.
Ba Hiền cười hề hề:
- Tui thì lúc nào mà hổng khoẻ? Còn ở Việt Nam mình ai cũng giống nhau, có mần thì họa may mới có bữa ăn, đôi khi mần chỉ đủ cho các quan bóc lủm còn mình thì hổng được ăn bữa nào hết.. Chuyện vui thì làm gì có chỉ có chuyện nầy ngộ lắm nè nên tui mới gọi điện nhờ anh nói giúp.
- Chuyện gì mà phải nhờ tới "kẻ ở miền xa" nầy dzị bạn? Đâu nói thử nghe coi mình có giúp được gì không nào?
Ba Hiền thở ra những làn hơi chán nản:
- Chuyện thiên hạ ở đời mà. Ông còn nhớ năm rồi đám cưới lão Lục xong tụi mình trở về nhà tui đánh trận chiến "giã từ vũ khí" không?
- Nhớ chớ. Hôm đó đứa nào cũng chơi xả láng sáng về sớm nên vui quá trời, quá đất làm tui xỉn nằm liệt giường tới ngày hôm sau còn dậy không nổi nữa mà.
-Vậy hôm đó ông còn nhớ mình đã nói cái gì hông?
Long cười hì hì:
- Trời ơi! Nhậu cả ngày trời "gụ nói" biết bi nhiêu chuyện làm sao mà tui nhớ hết được? Bạn hỏi ngặt nghèo quá đi.
- Nhưng cái chuyện mà ông nhắc đi nhắc lại nhiều lần nhất là vụ lảo Lục cần phải bảo lãnh bà Kim Hoa sang Mỹ còn như anh ta không chịu bảo lãnh thì thế nào hai người cũng hát bài " Anh đường anh, Em đường em"
Long cười lớn:
- Chuyện đó thì tui lúc nào cũng nhớ bởi vì đó là một sự thật phủ phàng mà. Sao? Bộ bây giờ nó tới rồi hả? Cho nên bạn mới thông báo cho mình chứ gì...
- Ông nói đúng bon. Lục về lần nầy Kim Hoa đã hát bài "Thôi anh về đi".
Lão ta buồn tình quá đến nhà tui nhậu li bì. Xỉn xỉn rồi y còn rủ tui đi Ô Môn đòi vợ cũ. Tui nói cách mấy anh ấy cũng nằng nặt đòi sáng nầy đi liền. Vậy ông làm ơn khuyên anh ta vài lời coi y có đổi ý không chứ tui đành chịu bó tay chấm cơm rồi.
Dù biết trước chuyện phải đến thì nó sẽ đến, nhưng khi nghe tin vợ chồng Lục chia tay quá sớm Long cũng cảm thấy bất nhẫn trong lòng.
Vẫn biết hôn nhân không đặt căn bản trên tình yêu mà nó chỉ dựa trên những điều kiện ràng buộc với nhau sớm muộn gì thì cũng đứt.
Dẩu biết tình đầu muôn thuở đều khó thể quên, vết thương dù đã lành lâu năm nhưng trời trở đông thường hay bị nhức nhối.
Nhưng Long biết rõ tánh bạn mình nó không bao giờ phá nhà người khác để trả thù đời, cho dù nhà nó đôi khi bị người ta châm lửa đốt....
Long chưa kịp lên tiếng trấn an Ba Hiền thì tiếng léo nhéo của Lục vang lên:
- Ông gọi cái thằng có cái miệng xui xẻo đó làm chi dzị? Đúng là miệng nó ăn mắm ăn muối nên nói đâu trúng đó. Thôi tui hổng đi Ô Môn đâu. Ngày mai tui sẻ xuống An Biên thọ giáo thằng Gác. Hay là nhờ nó làm mai cho một em nào giống vợ nó rồi tui dọn về ở gần nó mở thêm một cái trại nuôi heo nữa. Tiện thể xây luôn một cái lò nấu rượu đế, để có rượu ngon không trộn thuốc độc cho bạn bè nhậu chơi.
Tui định nói thêm vài câu:
- "Nhà nào cũng có bài toán khó giải". Hay câu "Ở trong chăn mới biết chăn có rận" hay là: "Thấy dzị mà hông phải dzị đâu nghen" . Nhưng lại sợ nó đổ thừa miệng tui ăn mắm ăn muối nên đành thôi.
Thiệt đúng là số trời mà. Mô Phật! Thiện tai! Thiện tai...
Lanh Nguyễn
LN ơi! Chuyên của anh kể thiệt đúng như ăn cơm bửa vậy đó
Trả lờiXóa... Thế người ta vẫn cứ nhào dzô
Ngày xưa yêu thì chọ xúng đôi vừa lứa
19 tuổi thì chọn ngang ngang hoặc nhỏ hơn 1 hoặc hai tuổi ( hổng lẽ chọn em 12 tuổi )
Về nhà một hai lửa là thấy vợ già
Rồi ra đường kiếm nhỏ xíu cở con cháu mình
Hổng hiểu nổi chuyện đời ...
Câu chuyện khá vui vì có " lủ quỷ " học trò
Giờ lão Luc ra răng ???
Cuói cùng anh để đọc giả thắc mắc chơi phải hông ?.... Hình như truyện của LN là hay làm người ta cục hứng ngang xương à nghe
Cảm ơn nhé !!!!
Ra răng? Ai biết ra răng ?
Trả lờiXóaTui mà nói bậy chắc ăn cù nèo
Bây giờ thì nó chèo queo
Nằm nhà gải ghẻ nghe teo tim già
Lâu lâu lại nhớ em Ngà
Tình đầu dang dở thiệt là khó quên
Tội cho thân nó mình "Ên"
Cửa nhà vắng vẻ như đền bà Đanh. hihi...
Coi vậy chứ cũng tội nghiệp anh chàng nầy
Trả lờiXóaNhưng Ht dám chắc một đièu là anh ta sẽ cười bể bụng néu như đoc máy vần thơ trên
Cảm ơn LN vì đã cho mọi người cười vui trong những ngày cuói năm